Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 119: Con gián



Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Vòng thi thứ hai sẽ được bắt đầu vào bảy ngày sau.

Bảy ngày này là thời gian để các học viên nghỉ ngơi dưỡng thương, còn người quân đội của học viện thì dùng để đi thu nhặt xác của những người bỏ mạng.

Mà lúc này ở tinh cầu chủ của đế quốc Azilla, Tinh cầu Azilla, Tổng hành dinh Quân Đội nhận được một tin khẩn từ một đội đang thi hành giám sát Vương Quốc Trùng tộc Dominic.

Trùng tộc có động tĩnh, dựa theo hướng đi của bọn chúng đã xác định được đích đến.

Đích đến chính là tinh cầu yêu thú số 16, cũng là tinh cầu Châu Thanh đang tham gia cuộc thi.

Mà dẫn đầu quân đoàn này lại là Trùng Công Chúa.

Cán bộ cao cấp nghe xong thì giật mình.

Trùng Vương những năm gần đây không hề có động tĩnh. Mỗi phút mỗi giây đều có người giám sát Vương Quốc Trùng tộc, vì vậy bọn họ rất rõ ràng Trùng Vương rất ít khi rời khỏi Vương Quốc.

Đúng hơn là sau khi vị Thiếu tướng kia mất tích thì Trùng Vương cũng im hơi lặng tiếng luôn.

Thế mà Trùng Vương lại xuất hiện lúc này, tức là có chuyện lớn, khả năng cao là sắp xảy ra chiến tranh.

Tin tức rất nhanh đã đến tai Hoàng Đế Azilla, Hoàng Đế lập tức hạ lệnh đội quân nào đang ở gần tinh cầu yêu thú số 16 nhất lập tức viện trợ, đồng thời cũng gửi thông báo khẩn cấp cho đội quân học viện.

Hoàng Đế sắp xếp rất tốt, có điều không ngờ tới là tín hiệu gửi tới tinh cầu yêu thú số 16 lại bị chặn, toàn bộ tin tức về trùng tộc đều bị ngăn cản, tinh cầu yêu thú số 16 hoàn toàn không hay biết có một phi thuyền đều là trùng tộc đang tiến tới.

"Tiếp tục chặn, nhất định không được để tin bị gửi đi." Đại tướng Phùng nói với một sĩ quan, ông ta nhếch môi lạnh lẽo mà nhìn tin khẩn cấp trên màn hình.

Vị sĩ quan kia gật đầu, bàn tay linh hoạt mà bấm trên bàn phím, phía trước là màn hình to lớn đang hiển thị các tin tức về việc Trùng tộc đang điều quân tới tinh cầu yêu thú số 16, yêu cầu mọi người rời khỏi tinh cầu, hủy bỏ cuộc thi lập tức.

Đúng lúc này một trong số hai người Thiếu tá bên cạnh Đại tướng Phùng nói với ông: "Năng lượng đã nạp đủ, bước nhảy không gian có thể kích hoạt bất cứ lúc nào."

Đại tướng Phùng hài lòng gật đầu: "Chuẩn bị xuất phát, bằng mọi cách phải đến tinh cầu yêu thú số 16 trong ba ngày."

...

Dạo gần đây Châu Thanh cảm thấy người mình hơi kỳ quái. Cứ một khoảng thời gian bất kỳ trong ngày năng lượng trong cơ thể cậu sẽ không ổn định. Đúng hơn là bị một thế lực vô hình nào đó hút lấy.

Thế nhưng năng lượng bị hút đi cũng không nhiều, rất nhanh là có thể hồi phục lại.

Châu Thanh đã từng kiểm tra cơ thể mình mấy lần nhưng không có phát hiện gì. Ban đầu cậu cũng không quá để ý, nhưng mỗi ngày đều như vậy không để ý cũng không được.

Châu Thanh bước vào phòng, hai đứa nhỏ đã ngủ, tụi nhỏ nói muốn dưỡng sức chuẩn bị cho ngày mai.

Hôm nay đã là ngày cuối để dưỡng thương, ngày mai lại tiếp tục cuộc thi, vòng thứ 2.

Châu Thanh theo thói quen mà đi tới giường Thiên Tử Dật đang ngồi. Thiên Tử Dật tựa lưng vào tường, quang não trên tay hắn sáng lên một tin tức, Thiên Tử Dật đang xem tin tức ấy.

Hắn lạnh lẽo mà xem tin tức, sát khí trong mắt cũng xuất hiện, thế nhưng khi thấy Châu Thanh bước vào thì lại biến mất, trở lại bộ dạng thường ngày của mình.

Châu Thanh ngồi xuống cạnh Thiên Tử Dật chuẩn bị đi ngủ, bởi vì giường nhỏ cho nên cậu phải nằm sát vào người hắn.

Thiên Tử Dật tắt quang não, hắn vươn tay ôm trọn Châu Thanh vào lòng mình, bàn tay hắn vuốt ve lưng cậu.

Châu Thanh nằm im trong lòng Thiên Tử Dật, cậu vòng một tay ôm lấy eo hắn, đầu cậu tựa lên ngực hắn, hít thở mùi hương quen thuộc, hai mắt cậu nhắm lại.

Đây là tư thế ngủ mỗi ngày của hai người.

Đột nhiên Thiên Tử Dật lên tiếng: "Ngày mai không được cách xa anh nửa bước, cho dù xảy ra chuyện gì, biết không?"

"Tại sao?" Châu Thanh ngẩng mặt nhìn hắn.

"Trùng tộc đang tiến tới đây."

"Làm sao anh biết?"

Thiên Tử Dật cũng không giấu diếm, hắn đưa quang não cho cậu xem, là tin nhắn của người nào đó gửi tới cho hắn, nói là trùng tộc đang dẫn quân tiến tới tinh cầu số 16, dẫn đầu là Trùng Vương, Trùng Công Chúa.

Châu Thanh nhìn tên người gửi.

Nặc danh.

Châu Thanh định mở miệng hỏi Thiên Tử Dật người này là ai thì đột nhiên một tiếng rầm dữ dội vang lên. Tiếp đến là những tiếng ầm ầm, phi thuyền rung lắc dữ dội, đèn trong phòng cũng tự động sáng lên màu đỏ chót liên tục nhấp nháy khiến người ta đau mắt, cùng với tiếng còi báo động điếc tai.

Thiên Tử Dật ôm lấy Châu Thanh không để hai người vì sự chấn động mà rơi xuống giường, hai đứa nhỏ cũng bị tiếng còi báo động ầm ĩ đánh thức.

Một học viên đứng bên ngoài hành lang đang chuẩn bị về phòng của mình thì phi thuyền đột nhiên rung lắc khiến cậu ta té chổng vó trên mặt sàn. Cậu ta tức giận mà xoa cái cằm đáng thương của mình hỏi cô bạn đi cùng mình.

"Chuyện gì thế?"

Thế nhưng đáp lại cậu ta chỉ là sự im lặng.

Cậu học viên ngồi ở dưới đất nhìn cô bạn cũng té theo ngồi ở bên cạnh, chỉ thấy cô bạn vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt trắng xanh, cô đưa tay chỉ về phía trước cách hai người không xa, run rẩy lắp bắp nửa ngày: "Con gì thế kia?"

Cậu học viên nhìn theo hướng cô bạn chỉ, cậu ta hết hồn sợ hãi mà lùi lại phía sau.

Cách chỗ hai người khoảng năm bước chân, có một cái đầu của một con côn trùng thò ra từ bức tường.

Nó có cái đầu tròn màu nâu, hai con mắt to màu đen chiếm gần hết vị trí phần đầu của nó, trên đầu còn có hai sợi râu dài đang đung đưa.

Hình dạng này như đầu của con gián, thế nhưng so với loài gián bình thường lại to gấp mấy lần.

Hai sợi râu dài đung đưa qua lại như đang tìm kiếm gì đó, đột nhiên nó xoay đầu nhìn về phía hai người học viên.

Nó phát ra một âm thanh chói tai, bức tường lấy đầu con côn trùng làm trung tâm, xung quanh đều là vết rạn nứt từ từ kéo dài ra.

Rầm. Bức tường cứng cáp vỡ vụn tạo thành một cái lỗ to, ngay sau đó con côn trùng bò qua, hiện nguyên hình trước mặt hai người học viên.

Nó đúng là một con gián, nhưng là một con gián khổng lồ có kích thước như một con gấu đen. Cả thân màu nâu vàng óng ánh tỏa ra mùi hôi thối kinh tởm, hai cái cánh đập lên đập xuống phát ra tiếng khiến người khác nổi da gà. Bốn cái chân sau to dài, hai cái chân trước thon dài đang cử động từ từ tiếng lại phía hai người.

Hai người học viên sợ xanh mặt, nữ học viên hét lên một tiếng chói tai vang vọng từ hành lang này sang hành lang khác, truyền đến trong phòng của các học viên khác, lấn át cả tiếng còi báo động.

Cô học viên đứng dậy bỏ chạy, nam học viên kia thấy vậy cũng nhanh chân bỏ chạy theo.

Hai người một là đan pháp sư, một là pháp y, yêu thú lại không có, gặp con quái vật này cũng chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy.

Thế nhưng con gián kia tuy hình thể khổng lồ, không gian hành lang có chút chật chội nhưng cũng không ngăn được nó, tốc độ của nó rất nhanh đã đuổi kịp hai người.

Mắt thấy con gián gần trong gan tất, cậu học viên kia sợ hãi, cậu ta liếc nhìn cô bạn đang chạy thục mạng bên cạnh, trong mắt cậu ta nổi lên sát ý tàn nhẫn.

Cậu học viên đột nhiên đưa tay đẩy cô bạn mình về phía con gián, còn nói một câu xin lỗi.

Bởi vì hành động bất ngờ nên cô bạn không kịp phản ứng, chờ đến lúc nhận ra thì đã ngã nhào xuống mặt đất, phía sau là cái mồm kinh dị của con gián khổng lồ.

Cô bạn thật không thể tin được người bạn thân thời thơ ấu của mình lại có thể làm như vậy. Thế nhưng cô bạn còn không kịp oán hận thì con gián đã đưa miệng tới, mạnh mẽ táp một cái.

Chỉ nghe một tiếng phập, nửa thân trên của cô bạn hoàn toàn nằm trong miệng con gián, nửa thân dưới ngã xuống, nội tạng rơi rớt xuống, máu ồ ạt chảy ra bắn tung tóe khắp hành lang, ngay đã tiếng rên đau cũng không phát ra được.

Trong hành lang truyền tới tiếng ngậm nuốt nhấm nháp ghê rợn, cậu bạn kia tiếp tục chạy mà không quay đầu lại, trong lòng lại thở phào một hơi.

Con gián kia lo ăn thịt cô bạn nên đã không đuổi theo cậu ta, cậu ta có thể an toàn rời khỏi đây.

Đúng lúc này ở đầu hàng lang nơi cậu học viên đang hướng tới xuất hiện một con ông bắp cày to bằng cơ thể người trưởng thành. Nó nhanh nhẹ mà hướng về phía cậu học viên bay tới, dùng cái mũi kim chứa đầy nọc độc chết người của mình đâm xuyên qua người cậu ta.

Cậu học viên trong lòng vui mừng vì thoát chết còn chưa biến mất, cậu ta nhìn con ong bắp cày gần trong gan tất, lại cuối xuống nhìn cái bụng rỗng tuếch của mình, nội tạng và máu không có vách ngăn mà rơi xuống phát ra tiếng bộp bộp.

Hai mắt cậu ta trợn trắng lên rồi ngã xuống, chết mà không nhắm mắt.