Xuyên Hệ Thống: Dụ Dỗ Tương Tư

Chương 12: PK Bạch Tuyết (2)



Đôi mày của Tùng cau lại.

"Cô không biết nhảy mà dám bảo tôi khiêu vũ với cô?"

Lam nở nụ cười méo xệch, cô ấp úng: "Tôi... tôi... chỉ kịp đưa ra phương án chứ chưa xác định được mức độ khả thi..."

Vòng tay Bách Tùng càng siết chặt cô hơn, dường như anh đang muốn ăn tươi nuốt sống cô. Tùng nghiến răng kìm nén tức giận.

"Cô đùa tôi chắc? Vừa nãy cô nhảy với Lâm còn gì?"

"Tôi đã nói với anh rồi mà, tôi... không phải diễn viên hài. Tôi không đùa anh... với cả... vừa nãy tôi chỉ mới xoay một vòng thôi chưa có nhảy."

Trán cô lấm tấm mồi hôi, hạt nào cũng to oạch, thầm mắng trong lòng mình. Lam ơi! Mày ngớ ngẩn nó vừa. Bây giờ xuống đây không biết nhảy, mức độ mất mặt phải tính bằng cấp số nhân. Xong chuyến này có khi bà Loan từ hôn với cô luôn cũng nên. Chẳng hiểu vừa nãy đầu cô nhảy số kiểu gì nữa. Cô tự hại chính mình rồi!

Bách Tùng ngăn cho mình không nổi điên lên, anh hít một hơi thật sâu, thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh. Phóng lao thì phải theo lao, lỡ bước xuống sàn rồi. Bây giờ không nhảy sẽ còn bị bàn tán nhiều hơn.

"Cô biết nhảy điệu nào? Tôi nhảy theo cô." Bách Tùng nói.

Thanh Lam nuốt nước bọt, cô ngẩng đầu nhìn Tùng.

"Tôi... tôi biết nhảy 'Chúng ta là lũ quỷ, ở tận rừng xanh, ở tận núi cao'..."

"Lam!" Bách Tùng phát hỏa, anh mà nhảy cùng cô cái điệu ngớ ngẩn đó thì anh thà chết còn hơn. Cô nghĩ anh là cái gì vậy? Diễn viên hài cùng sân khấu với cô ư? Từ đâu rơi xuống một cô hôn thê quái dị thế này không biết.

Tùng hết cách.

"Giẫm lên chân tôi!" Anh ra lệnh.

Thanh Lam nhìn ánh mắt phẫn nộ của Bách Tùng, cô nhanh chóng đặt chân mình lên mũi chân anh. Hai người bắt đầu những bước tiến lùi cơ bản, đong đưa theo điệu nhạc du dương. Tay Tùng đặt trên tấm lưng Lam. Khác với Lâm, Tùng co tay lại thành nắm đấm, không để lòng bàn tay chạm vào lưng cô.

Trông thấy động tác máy móc của cô, Tùng chán nản nói thêm: "Đặt tay trái lên vai tôi."

Tay phải Tùng đặt ở eo Lam, tay trái ôm trọng tay phải cô. Thanh Lam thì nằm gọn trong vòng tay anh, tay trái đặt lên vai anh. Tư thế chuẩn của một đôi khiêu vũ điệu Walzt.

Hòa cùng với điệu nhạc du dương, chân cô giẫm lên mũi giày của Bách Tùng, được anh dìu nhảy từng bước. Tuy Thanh Lam không biết nhảy điệu này, nhưng đặc trưng của điệu nhảy cô vẫn biết được. Waltz là một điệu nhảy bắt nguồn từ Đức và trở nên thịnh hành ở Áo. Đây là điệu nhảy thanh lịch và linh hoạt nhưng cũng không kém phần trữ tình.

Đặc trưng của Waltz là sự kết hợp giữa những bước tiến lùi theo nhịp 3/4 đòi hỏi người nhảy phải linh hoạt giữa những lần sải bước đan xen trượt sàn. Đồng thời cơ thế phải đong đưa, lắc lư theo nhịp bước.

Bách Tùng đỡ lấy Thanh Lam, bước rồi xoay, xoay rồi bước, nhẹ nhàng mà ăn ý. Được Tùng dìu bước, cô có cảm giác chính mình bắt đầu biết nhảy đôi chút điệu khiêu vũ này. Cả hai cùng nhau tạo ra những vòng xoay tuyệt đẹp, lướt trên sàn nhảy tựa như lông hồng xoay vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng chạm mặt sàn. Mùi thơm thoang thoảng đan xen giữa gỗ trầm và gỗ cẩm từ người Bách Tùng càng làm nổi bật sự nam tính của anh. Ánh mắt Bách Tùng luôn đặt trên người Thanh Lam, dõi theo cô trên từng nhịp xoay vòng, chân anh nhẹ nhàng lướt trên sàng hòa hợp những bước tiến lùi hoàn hảo.

Những lúc cùng anh xoay vòng trong điệu nhạc du dương lãng mạn thế này. Thanh Lam mới hiểu ra, vì sao hoàng tử và lọ lem khiêu vũ đến nửa đêm không chán.

Kết thúc điệu nhảy bằng một cú ngả người 45 độ. Thân thể Lam ngả ra sau được Tùng đỡ lấy, anh cũng nghiêng người theo cô. Gương mặt Bách Tùng đối mặt với Lam ở một khoảng cách rất gần, Thanh Lam không tự chủ được mà nhìn vào mắt anh. Màu hổ phách sóng sánh như sáng lên dưới ánh đèn chùm pha lê.

Gương mặt Bách Tùng bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ bạc, Thanh Lam bất giác muốn vươn tay gỡ phăng chiếc mặt nạ kia ra. Cô muốn xem thử đằng sau mặt nạ này, anh đang trông như thế nào. Cô liều lĩnh vươn tay gỡ chiếc mặt nạ bạc xuống, gương mặt hoàn hảo hiện ra trước mặt Lam. Bách Tùng vẫn hoàn mỹ từng đường nét một, y hệt lần đầu tiên cô gặp anh.

Tùng ngạc nhiên trước hành động của Lam, anh kéo cô đứng thẳng. Hướng mắt nhìn về chiếc mặt nạ bạc trên tay cô.

"Định bày trò gì nữa?"

"Không... không có gì..." Lam ấp úng.

Bụng Bách Tùng quặn đau, anh không còn hơi sức trò chuyện với Lam nữa. Tùng kéo cô hòa vào dòng người tham dự. Hai bóng dáng khuất dạng khỏi sàn nhảy, mọi sự chú ý bắt đầu tiêu tan.

Thanh Lam không biết Bách Tùng đã buông tay cô từ lúc nào. Vượt qua khỏi dòng người, cô đã thấy anh đủng đỉnh tiến đến cổng ra.

Ánh mắt cô rời khỏi tấm lưng của Bách Tùng, toan nhấc chân rời đi. Song, Lam chợt nhớ ra mình đã để quên giỏ táo đỏ trên bàn tiệc buffet. Cô nhấc váy quay về vị trí cũ, bàn buffet chỗ Lâm và Thúy.

Cô và Tùng đã nhảy xong một bản, thế mà Lâm với Thúy vẫn còn đứng nguyên ở đây. Thanh Lam tiến tới bàn buffet, cô vươn tay vơ lấy giỏ táo trên bàn. Cánh tay Lam bỗng nhiên bị một người giữ chặt lại. Người đó không ai khác, chính là Mai Thúy.

"Rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì để được gả cho anh Tùng?" Mai Thúy giở giọng chất vấn Thanh Lam, hai mắt cô ta long sòng sọc. Cô cảm thấy như Thúy thật sự rất tức giận, tức giận còn hơn cả lúc Lâm mời cô nhảy.

Thái độ của Mai Thúy khiến Thanh Lam vô cùng khó hiểu, đáng lý ra việc cô gả cho Bách Tùng phải khiến Thúy vui mừng mới phải. Tại sao phản ứng của cô ta lại trái ngược hoàn toàn như thế.

"Thúy, em đừng gây sự với Lam nữa." Sơn Lâm đứng bên cạnh, anh ta gỡ tay Mai Thúy ra khỏi tay cô. Mai Thúy quay phắt sang nhìn anh, ánh mắt cô ta không khác gì mãnh hổ chực chờ cắn con mồi một phát mắt mạng.

"Thôi cái gì mà thôi! Anh đang bênh cô ta!" Mai Thúy trừng mắt nhìn Sơn Lâm, quát to.

Thanh Lam nhìn thái độ quá quắt của Mai Thúy mà không khỏi chướng mắt. Ả nữ chính này bị vong nhập hay sao mà từ nhiên phát rồ lên vậy. Chuyện hôn sự đau đầu này, cô là người nổi khùng mới phải, liên quan gì đến cô ta mà phản ứng kịch liệt như thế?

Sơn Lâm bị Mai Thúy quát vào mặt, anh ta vô cùng khó chịu. Đây là dạ tiệc nhà họ Trương, anh ta cũng là chủ. Mai Thúy phải nể nang cho anh ta một chút mặt mũi chứ! Sao cứ quát ầm ầm lên như thế, thậm chí là to tiếng trước mặt nhiều người. Mặt mũi của anh không có một chút giá trị nào ư?

Anh ta toan mở miệng, nhưng Thanh Lam đã lên tiếng trước.

"Tôi chẳng cần dùng đến thủ đoạn, chỉ là

'Màn hoa lại trải chiếu hoa

Bát ngọc lại phải đũa ngà mâm son' mà thôi."

Mai Thúy xanh mặt, lời của Thanh Lam tỏ ý, những thứ cao quý tự khắc sánh đôi cùng nhau. Chỉ có những kẻ thấp kém hơn mới nghĩ đến chuyện cô dùng thủ đoạn. Thúy tức quá, nhưng không biết đáp Lam ra sao. Bởi cô nói đúng, thiên kim phải sánh bước với cậu cả nhà giàu. Thành đôi cũng là chuyện thường tình.

Thanh Lam không muốn đôi co thêm, cô còn chuyện khác phải làm, toan xoay gót bước đi. Nhưng Thúy cảm thấy không phục, cô ta tiếp tục nói: "Cô đứng lại! Đang nói chuyện mà bỏ đi là bất lịch sự đó!"

Chân cô dừng bước, thật sự hết chịu nổi ả nữ cười mất não, ngang ngược này rồi. Thanh Lam xoay người, nhanh chân bước thẳng đến trước mặt Mai Thúy, cô ta ngẩng mặt lên đấu mắt 1-1 với Lam.

Cô lấy từ trong giỏ ra một quả táo đỏ tươi, chìa trước mặt Thúy.

"Nói nhiều như vậy chắc cô mệt lắm rồi, mời cô."

Ánh mắt giận dữ của Mai Thúy lập tức chuyển đổi, thay vào đó là một sự đề phòng nhất định. Thanh Lam có ý gì, sao đột nhiên lại mời táo. Thúy nhìn quả táo đỏ, rồi ngước mắt nhìn Lam.

"Tôi không cần táo của cô." Thúy đáp.

Trông thấy vẻ lưỡng lự đầy nghi hoặc của Thúy, biết rằng cô ta đề phòng chắc chắn sẽ không nhận. Thế nên Thanh Lam tung ra chiêu khích bác Mai Thúy.

"Cô chỉ giỏi mạnh miệng gây sự với tôi, một quả táo của tôi cô còn không dám ăn. Sợ tôi đến mức đó ư?" Nói xong, cô nhếch mép cười khinh thường.

Thái độ xem thường của Lam làm Thúy tức thêm. Mai Thúy mà phải sợ Thanh Lam ư? Tại sao cô ta phải sợ loại bám dai như Lam chứ!

"Tôi mà sợ cô ư? Lam à, cô kể chuyện cười đúng không?" Nói xong, Mai Thúy vơ lấy quả táo trên tay Thanh Lam cắn một miếng nhằm chứng minh cho cô thấy, Thúy không hề sợ cô. Chỉ là một quả táo thôi mà, Thanh Lam giở được trò gì.

Thanh Lam lắc đầu ngao ngán, lúc đọc truyện đã cảm thấy Mai Thúy ngốc nghếch mất não lắm rồi. Bây giờ gặp mặt thật mới biết hóa ra mức độ ngốc nghếch của cô ta phải nhân lên mười mới sát thực tế. Biết người ta cố ý khích mình mà vẫn ăn cho được. Đúng là hết nói nổi ả nữ chính này.

Nuốt xong miếng táo đỏ kia, nàng Bạch Tuyết bắt đầu chao đảo, chân đứng không vững. Hai mắt hoa lên, cả người Mai Thúy nghiêng ngả đổ xuống sàn, may mà Sơn Lâm đỡ được. Khá giống như trong nguyên tác "Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn". Mai Thúy sau khi ăn táo độc của phù thủy Thanh Lam, cô ta trúng độc bất tỉnh nhân sự.

"Thúy! Thúy! Em làm sao thế?" Sơn Lâm hoảng hốt đỡ lấy Thúy, miệng không ngừng gọi tên cô ta.

Gọi mãi Thúy không tỉnh, Lâm cau mày quay phất sang nhìn Thanh Lam.

"Em làm gì thế?"

"Cô ấy ngủ mê thôi, một chút hiệu ứng của táo độc đó mà. Anh đừng lo." Lam chậm rãi nói.

Xong xuôi, cô vẫy tay gọi hầu gái đến.

"Cô nàng này say quá rồi, các cô giúp tôi đưa cô ấy về phòng với."

Sơn Lâm bế thốc Mai Thúy lên, anh ta không ngừng lo lắng cho cô ta. Lâm ôm Thúy lướt ngang qua người Lam, bỏ lại một câu bên tai cô.

"Không cần đâu, anh tự đưa cô ấy về phòng."