Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 121: Tôi là bác sĩ



Chiều ngày hôm đó Mạc Thái Huy có hẹn với mấy người bạn uống rượu. Lúc nào cũng vậy, hắn đều là người đến sau cùng, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Trên đường đến đây Mạc Thái Huy lái xe không quá nhanh, nhưng vô tình va chạm với một cô gái chạy xe đạp đi cùng chiều với mình. Mạc Thái Huy nhanh chóng dừng xe lại, rồi bước xuống nói tiếng xin lỗi, không quên hỏi han.

Cô gái ngồi im bất động trên đường, hai bên đầu gối bị trầy trụa khá nặng, còn rỉ máu, khi nhìn thấy Mạc Thái Huy cảm thấy nổi hết cả da gà da vịt.

"Tôi đưa cô đến bệnh viện."

Cô gái kia bấy giờ mới chịu ngẩng mặt nhìn lên, khuôn mặt hình trái xoan cùng với hai má mủm mỉm trông rất đáng yêu. Mắt to, màu mắt màu đen huyền nhìn vào liền bị khoáy đảo, Mạc Thái Huy lắc đầu nhầm thức tỉnh bản thân không bị sa vào nữ sắc. Chỉ thấy cô gái nhìn hắn rất lâu, Mạc Thái Huy tự tin vào nhan sắc của mình, bởi vì đi đến đâu hắn cũng được mấy cô gái mê mẫn mà bám theo, cứ nghĩ cô gái này cũng vậy liền theo thói quan hết tóc sang một bên, khuôn mặt rõ lên sự kiêu ngạo.

Thoạt sau cô gái thể hiện sự không vui trên khuôn mặt, hàng chân mày bất giác chau lại, giọng nói rất mực mạnh mẽ vang lên: "Làm gì vậy?"

Dù giọng nói mạnh mẽ nhưng mà vô cùng đáng yêu, Mạc Thái Huy nghe thấy không tránh khỏi thích thú mặc dù đang thấy xấu hổ: "Tôi... à ừm tôi đưa cô đến bệnh viện."

Cô gái chống tay đứng dậy, từ chối thẳng thừng: "Không cần, vết thương này về nhà thoa thuốc băng bó lại là xong."

"Nhưng rất dễ bị viêm nhiễm!" Mạc Thái Huy tràn đầy lo lắng.

Cô nàng nhướng mắt nói một câu khiến hắn hổ thẹn: "Tôi là bác sĩ nên hiểu rõ thế nào là trị thương."

"..."

Người ta là bác sĩ vậy mà hắn tỏ ra hiểu biết chỉ dẫn, aizz... xấu hổ chết đi được!

"Có thể cho tôi biết tên cô được không?"

Dù gì một phần lỗi cũng do hắn, tiện thể hắn xin tên để còn biết sau có cơ hội mời ăn cơm để tỏ lòng thành.

Cô nàng dựng xe đạp lên, cơ thể đầy đặn bước lên xe ngồi, đầu không ngoảnh lại đáp: "Triệu Yên Yên."

Dứt lời Triệu Yên Yên đạp xe đi mất, tuy chân cô bị thương nhưng mà tiềm năng sức sống khá mãnh liệt, có thể nói không có gì làm khó được cô cả.

Riêng Mạc Thái Huy đứng ngây ra đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái tên Triệu Yên Yên kia. Chợt nhớ ra còn có hẹn, tức tốc lên xe chạy đến điểm hẹn.

Khi đến nơi Mạc Thái Huy nhìn thấy vẻ mặt của mọi người có vẻ căng thẳng, biết là mình sai: "Xin lỗi các cậu tôi lại đến trễ rồi."

"Tôi nói này Thái Huy, hình như có hẹn mười lần thì hết mười lần cậu đến trễ." Một anh chàng tóc vàng bất mãn lên tiếng cảm thán.

Mạc Thái Huy e thẹn ngồi nghe chứ không dám cãi lại.

Được dịp anh chàng tóc xám nói theo: "Có khi nào hẹn mà cậu đến sớm hơn chút không?".

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

"Thật ra tôi đến sớm ấy chứ, chỉ là trên đường đi vô tình va chạm với một cô gái, là đàn ông nên phải xuống giúp đỡ này kia, thế nên mới đến trễ."

"Ồ, thì ra là vậy."

"Nói cậu nghe, hôm nãy lão tứ có dẫn theo em gái đến làm mai cho cậu đó."

Mạc Thái Huy nhìn sang người được gọi là lão tứ, trách móc đôi điều: "Cậu còn có em gái sao? Vậy mà từ trước giờ tôi lại không biết, giấu giấu diếm diếm."

"Ha ha, chẳng phải cậu thích cô gái tên Regina ư? Tôi nào dám giới thiệu em gái của mình cho cậu."

"Đó là chuyện trước kia thôi, bỏ qua đi... có mà em gái cậu đâu?"

"À giờ này nó thường hay đi tập thể dục nên có thể đến muộn."

Tập thể dục!

Theo như hắn nhớ cô gái vừa rồi hình như mặc đồ thể thao, chẳng lẽ là cô gái ấy?

"Anh hai!"

Vừa nói xong thì cô em gái của lão tứ cũng xuất hiện, Mạc Thái Huy nhanh mắt mà nhìn. Quả thực chính là cô gái ấy.

Nhà của Yên Yên gần đó không xa, vừa đạp về nhà đã thay một bộ đồ khác. Tiện thể tô lên một tí son, tuy là đơn giản nhưng không phải nói vẫn rất xinh đẹp, không một điểm chê. Triệu Yên Yên không muốn để anh hai nhìn thấy vết thương ở đầu gối nên cô chọn một cái váy khá dài, vóc dáng đầy đặn cân đối mà bất kỳ cô gái nào cũng ao ước có được.

"Yên Yên." Lão tứ giới thiệu em gái với hắn: "Đây là em gái của tôi."

"Là anh."

Triệu Yên Yên vừa nhìn đã nhận ra hắn. Lão tứ là người ở giữa, không hay biết chuyện gì liền hỏi em gái: "Yên Yên, em có quen với bạn anh sao?"

"Vừa gặp tức thì."

"Vậy người mà cậu nói va chạm là em gái tôi sao?"

"Ừm."

"Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Triệu Yên Yên từ nhỏ đến lớn đã có tính khí mạnh mẽ, đặc biệt cô che giấu cảm xúc rất hay: "Em không bị gì hết."

"Phù! Làm anh hết hồn."

"Lão tứ, em gái của cậu thật xinh đẹp!"

Anh chàng tóc vàng thừa cơ hội khen ngợi Triệu Yên Yên. Đối với mấy lời khen này Triệu Yên Yên vốn nghe đã mòn tai rồi, nên cô không lấy làm phấn khích, miệng nhẹ nâng tạo thành một nụ cười, khẽ khàng đáp: "Quá khen rồi."

"Yên Yên đây là người mà anh kể. Em thấy thế nào?"

Triệu Yên Yên nhìn Mạc Thái Huy, bắt gặp hắn cũng đang nhìn cô, tuy nhiên cô nàng rất bình tĩnh không có chút nào luống cuống: "Rất hân hạnh được biết anh, Mạc thiếu."

Mạc Thái Huy nhận lấy cái bắt tay từ cô, hắn cảm nhận được bàn tay của cô rất mềm, là bác sĩ thường có bàn tay mảnh khảnh như thế sao?

"Gọi tôi là Thái Huy đi, gọi Mạc thiếu nghe xa cách quá đi mất!"

"Tùy anh."

Triệu Yên Yên muốn bỏ tay ra nhưng căn bản Mạc Thái Huy đang nắm chặt, tựa như không muốn bỏ tay hại cô phải chau mày tỏ ra khó chịu, thấy vậy Mạc Thái Huy liền điếng người bỏ ra ngay.

Anh hai của của Yên Yên còn vội vàng hơn cả cô, trực tiếp đẩy em gái ngồi cạnh Mạc Thái Huy. Tháng tới là sinh thần hai mươi tư tuổi của Yên Yên, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có một mảnh tình nào được gọi là vắt vai. Là một

bác sĩ nên thời gian cô ở nhà vô cùng hiếm thì lấy đâu ra thời gian mà yêu với chả đương, dù có yêu có thể đối phương vài ba bữa sẽ chán mà chia tay thôi, chính vì lý do đó nên Triệu Yên Yên mới an phận với công việc bác sĩ, toàn tâm toàn trí hết mình vì công việc, chuyện yêu đương đối với cô quá xa vời, không muốn lãng phí thời gian nghĩ đến.

Cho đến nay anh hai cô đã ba đứa con rồi mà cô của nó lại chưa có ai, vừa thương vừa rầu lo nên lão tứ mới ra sức tìm kiếm đối tượng cho cô. Có được ngày hôm nay là cô rảnh rỗi mà vẫn không tha, mặc sức nài nỉ cầu xin đến đây, chiều lòng anh cô một ngày nên mới đến, nếu không cô đã ở nhà chơi với mấy đứa cháu yêu rồi.

"Cô muốn ăn gì không?"

"Tôi không đói."

"Vậy thì uống nha?"

"Không khát!"

Lão tứ thấy em gái quá cứng nhắc, sợ Mạc Thái Huy thiếu kiên nhẫn định lên tiếng, nhưng thực ra hắn là người có tính kiên trì. Dám yêu đơn phương cô, chẳng lẽ không thể làm mềm lòng cô gái này.

"Tôi thấy mắt cô có..."

Triệu Yên Yên là người ưa sạch sẽ, lại nói khi ra ngoài cô rất chau chuốt bản thân. Lời nói của Mạc Thái Huy làm cô tưởng như mắt mình có ghèn, luống cuống đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh. Mạc Thái Huy ngẩn người, hắn đang định thả thính mà cô tự dưng chạy đi đâu vậy nhỉ?

Không suy nghĩ nhiều nữa, dù gì cũng là con gái đi một mình không tốt Mạc Thái Huy liền đuổi theo.

Lúc đó bắt gặp cô đi ra, Triệu Yên Yên liền trách móc: "Mắt tôi làm gì có ghèn?"

"Tôi không hề nói là có."

"Vậy vừa rồi anh nói mắt tôi là sao?"

"À... tôi định nói mắt cô rất đẹp."

Triệu Yên Yên lại muốn làm cho câu nói đó sai lệch, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Sau này có nói thì nói nhanh một chút, đừng cứ ấp úng rồi chần chừ. Rất dễ gây ra sự nhầm lẫn."

Dứt câu Triệu Yên Yên quay người bước đi, đột nhiên cô bị một người đàn ông say sỉn đụng phải, suýt té may mắn có Mạc Thái Huy phía sau đỡ lấy.

Điều đáng nói là cả hai cơ thể trong vô thức mất thăng bằng ngã xuống, Triệu Yên Yên đè lên người hắn, điểm chính của việc này là hai người đã môi chạm môi với nhau.

Mắt của Yên Yên mở to hết cỡ.

Bao nhiêu năm gìn giữ, chỉ trong phút chốc đã mất nụ hôn đầu!

"Aizz... là ai dám đụng trúng ông đây... đây vậy?"

Tên kia say đến không biết trời trăng mây đất, tính khí nóng nảy quát mắng lung tung.