Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 40: Cưỡng đoạt



Mãi miên man chìm vào dòng suy nghĩ quái gở do hắn tự đặt ra không biết người đàn bà kia sớm đã nhích đến gần hắn. Đôi bàn tay như một thói quen thuần thục mà chạm xuống đùi của Song Nhĩ Khanh. Lúc này hắn bị cái chạm đó làm cho giật mình, vô thức rùng mình một cái, suy nghĩ đứt quãng trở về thực tại. Hắn đưa cặp mắt thể hiện rõ sự chán ghét mà nhìn người đàn bà, hét lên:

"Cút xa tôi ra, đồ đàn bà già nua xấu xí. Đừng làm tôi thêm ghê tởm nữa."

Tiếng hét quát mắng không chút nương tình của Song Nhĩ Khanh làm bà ta như bị một đòn đả kích, gương mặt bí xị vô cùng khó coi, nhịp thở có chút không đều lên tiếng: "Tôi già nua thì sao? Tôi cũng có nhu cầu sinh lý của mình mà,... lại nói hôm qua chúng ta đã rất nồng nàn chẳng phải sao? Đến khi tỉnh dậy cậu liền tỏ ra chê bai tôi, cậu không biết hôm qua chính cậu tha thiết cầu xin tôi ư?"

Thật sự mà nói lúc tỉnh dậy nhìn thấy người bên cạnh không phải là người mà hắn mong muốn, đổi lại là một người đàn bà thấp hèn, đối với hắn mà nói nó giống như một điều sỉ nhục vậy. Càng nghe bà ta kể về chuyện đêm qua càng khiến hắn bất bình tĩnh không muốn nghe thêm lời nào, tiếng nào nữa. Có thể nói chỉ cần nghe thấy giọng nói khàn khàn của bà ta đã muốn buồn nôn rồi. Song Nhĩ Khanh vừa suy nghĩ vừa nhăn nhó khuôn mặt, hắn lắc đầu mạnh mẽ: "Bà im miệng đi, đừng kể thêm câu nào nữa."

Dứt lời hắn giống như một tia sấm, chớp mắt đã vào tới nhà tắm. Tiếng nước xối xả chảy xuống sàn nước vang vọng bên tai của người đàn bà cô độc. Nghĩ đến khoảng thời gian bà còn là đệ nhất mỹ nhân của ngành làm gái bao, người người ái mộ, si mê với nhan sắc của bà. Thời gian thấm thoắt thôi đưa, biến bà trở nên khô héo như một bông hóa sớm nở tối tàn, bông hoa chỉ xinh đẹp được trong phút chốc mà thôi, qua nhiều khoảnh khắc của thời gian bông hoa đó tàn lụi, khôn héo. Ánh mắt buồn bã hướng nhìn cánh cửa của phòng tắm, một thân hình cao to săn chắc hiện lên mờ mờ ảo ảo, cho dù Song Nhĩ Khanh có nặng lời miệt thị bà thì sao, đổi lại hôm qua đã rất thỏa mãn rồi. Người đàn bà khom lưng nhặt đồ của mình rồi mặc vào. Đứng lên lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, tiếp theo là châm lửa đốt mồi điếu thuốc kia. Từng cử chỉ vô cùng rành rọt, không chút chậm chạp. Mi mắt rũ xuống, dưới miệng phì phà ra một làn khói trắng xóa bay bổng trong không trung. Vẻ mặt hưởng thụ như đang phê pha một thứ vật ngon của lạ.

*Cạch

Vừa hay Song Nhĩ Khanh tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, tình cảnh trước mắt bị hắn nhìn thấy, không lấy làm lạ lẫm. Vì hắn biết bất kỳ người đàn bà nào theo nghề này chí ít cũng biết hút thuốc, chỉ khác ở chỗ là hút nhiều hay ít mà thôi. Cái nhìn khinh bỉ lộ ra trong đôi mắt kia, Song Nhĩ Khanh lướt qua bà ta như không quen không biết, đến cả tiếng chào tạm biệt cũng không có.

Người đàn bà lúc này mới mở mắt ra ngoái đầu nhìn theo, hương thơm của dầu gội cộng thêm của sữa tắm xộc vào mũi, bà ta chật lưỡi một cái: "Thơm thật, thỏ con này quá cuốn hút."

Những tưởng bà ta chỉ là một người đàn bà làm gái vì đam mê, nhưng không... bà ta có rất nhiều tiền, bất kể người đàn ông nào bà nhắm đến đều không thể thoát được. Giống như nói, nếu người ta đã chê bà, khinh miệt bà, vậy bà đành hành hạ kẻ đó theo cách mà chính họ đã làm. Giờ đây trong căn phòng rộng rãi vẫn còn thoang thoảng mùi thơm nam tính của đàn ông, người đàn bà bật cười man rợ, bốn bức tường dội ngược tiếng cười làm cho không khí trong phòng trở nên u ám, đáng sợ.

Quay lại Song Nhĩ Khanh, sau khi rời khỏi khách sạn ở ngoại ô thành phố, hắn không ngừng gọi điện cho Regina. Cư nhiên số điện thoại lại không gọi được, chỉ toàn tiếng thuê bao. Càng nghe càng làm hắn giận dữ đến nỗi ném cái điện thoại thật mạnh xuống sàn nhà, trong vòng hai giây cái điện thoại đã vỡ nát không còn hình thể ban đầu.

Gương mặt đỏ cùng ánh mắt rực lửa nhìn đến đâu cứ như muốn thiêu đốt chỗ đó. Lúc này đột nhiên có một người không biết sống chết mở cửa đi vào, Song Nhĩ Khanh bị tiếng động của cánh cửa làm cho chú ý, chuyển tầm ánh mắt đầy nộ khí nhìn người kia: "Không biết gõ cửa sao?"

Cô người hầu bị cái nhìn hung hãn của hắn làm cho sợ hãi run lên bần bật, khóe miệng giật giật lắp bắp nói: "Nhị... nhị thiếu gia, lão gia nói có chuyện cần gặp cậu, bảo... bảo cậu xuống ngay dưới nhà."

Có thể thấy cô hầu gái đã và đang rất sợ, đến việc chuyển lời cũng trở nên ngắt quãng khó nghe. Song Nhĩ Khanh hùng hổ, giậm mạnh chân tiến đến gần hầu gái, bàn tay giơ lên bóp chặt cằm của hầu gái, vì lực bóp mạnh đến mức mà hầu gái cảm nhận được sự đau buốt truyền đến từ xương quai hàm, giống như nó sắp vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ vậy.

"Nhị..."

Hầu gái cố gắng thốt lời muốn cầu xin hắn, nhưng hắn bây giờ gần như đang trong tình trạng mất kiểm soát, bất kể tiếng nào phát ra cũng không để vào tai, tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên rõ rành rạnh: "Câm miệng đi, cho dù ai tìm tôi đi chăng nữa cô cũng không có quyền vào phòng của tôi một cách tùy tiện như vậy."

Nói đoạn ánh mắt giận dữ bỗng chốc biến đổi, thay vào đó là một ánh nhìn dâm đãng, còn đáng sợ hơn vừa rồi, đôi môi khẩy cười: "Hay là cô muốn thu hút sự chú ý từ tôi, được tôi sẽ thành toàn cho cô vậy."

Nói rồi Song Nhĩ Khanh mạnh mẽ xốc bế cô hầu ném mạnh xuống giường không chút thương hoa tiếc ngọc, hắn cường bạo đưa tay giật mạnh cái áo sơ mi hầu gái, từng cúc áo vì thế mà bung ra rơi rớt xuống giường, 'núi đôi' lập tức hiện ra, được bao bọc bởi cái áo lót màu trắng có ren, kích động kèm theo kích thích tâm trí lẫn dục vọng của Song Nhĩ Khanh.

Mặc cho tiếng khóc la hét, tha thiết cầu xin của hầu gái Song Nhĩ Khanh bây giờ trở nên bạo tàn mặc nhiên không đoái hoài đến, hắn chỉ muốn nhanh chóng thỏa mãn cơn dục vọng của mình lúc này. Ngấu nghiến hôn lên chỗ 'núi đôi' đẩy đà kia, bàn tay thô bạo bấu véo khắp người hầu gái, cũng do thịt da của cô ấy vô cùng mỏng manh nên vừa chạm vào đã gây bầm tím.

"Nhị...nhị thiếu gia, xin cậu đừng...hức... xin cậu."

Hầu gái lắc đầu van xin trong tuyệt vọng, cổ họng đau rát tỉ tê, nước mắt lệ nhòa rơi xuống hai bên mi mắt, không dám chứng kiến hành động bỉ ổi của Song Nhĩ Khanh. Cô hầu hoàn toàn bất lực, so với hắn thì sức lực cỏn con của mình thì có thể làm gì chứ.

Đau đớn! Tuyệt vọng!

Đến khi Song Nhĩ Khanh gần như chịu không nổi nữa liền giật phắc cái váy màu đen ra. Cô hầu hốt hoảng, sợ hãi thét lớn: "Đừng..."

Song Nhĩ Khanh bật cười man rợ nhìn xuống cô gái trẻ dưới thân, một chút thương cảm cũng không có ở hắn. Bàn tay thuần thục cởi từng cái quần của mình, đến khi chỉ còn một cái quần lót thì đột nhiên Song lão gia hùng hổ đi vào, đưa tay túm lấy tóc hắn kéo ngược ra đằng sau: "Thằng khốn này mày còn dám ở đây làm hại con gái nhà người ta nữa sao? Mày làm cho Song gia chưa đủ mất mặt hả?"

Đào Yến Trúc và Song Nhĩ Khang cùng lúc đi vào chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà hoảng hồn.

A Kiều thân là một người hầu cùng làm với cô gái kia nên sớm cũng đã có mặt, theo bản năng vụt nhanh đến đó, tiện tay kéo cái mền quấn quanh cơ thể của cô ấy, vuốt ve dỗ dành: "Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ nữa."

Mặc nhiên càng dỗ thì cô hầu càng khóc lớn hơn, chuyện lần này ắt sẽ là một đả kích lớn mà cô ấy không xứng gánh chịu.