Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 7: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết



Buổi tối Lữ Thiết Nhan cuộn mình trong chăn. Cái cơ thể này quá ốm yếu, trời trở gió thì liền bệnh. Lữ Thiết Nhan quen sống trong cảnh gió bụi của chiến trường, lại thêm từ nhỏ luyện võ nên thân thể mạnh mẽ. Còn Song Yết Hỷ lại chỉ là một tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, một chút thuật phòng thân cũng không biết chứ đừng nói chi đến võ thuật.

Cơ bắp thì mềm oặt, xương cốt nhỏ, nhẹ dễ vỡ. Lại thêm sức khoẻ liên tục không tốt, chứng ho khan vẫn mãi không khỏi. Tố chất cơ thể này thì làm sao làm nên việc lớn được cơ chứ.

Nghĩ qua những năm tháng mà Song Yết Hỷ bị Đào Yến Trúc và Song Nhĩ Khang hành hạ, Lữ Thiết Nhan thật không biết cô ấy làm sao mà sống sót đến hiện tại với một cơ thể yếu đuối như vậy.

Nhưng còn cô thì không thể chấp nhận được việc bản thân yếu ớt đến vậy. Tuy nơi đây không giống với cố hương của cô, không đầy rẫy chiến tranh khói lửa nhưng lại giăng kín bởi những lọc lừa và mưu toan. Song Yết Hỷ là đại tiểu thư Song Gia, chỉ với thân phận này cũng đủ khiến không ít người chĩa mũi nhọn vào phía cô.

Phòng bệnh hơn chữa bệnh, cô nhất định phải khiến cái cơ thể này trở nên thật mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.

Nhưng chuyện huấn luyện cơ thể trở nên tốt hơn cứ để sau đã, trước tiên là phải hết được cơn sốt này.

Lữ Thiết Nhan xoa xoa thái dương muốn giảm đi phần nào cơn đau đầu. Cổ họng khô khốc rất khó chịu. Lữ Thiết Nhan nhìn xung quanh, không có một ly nước nào để uống. Những nữ hầu trong gia đình này cũng chẳng khác gì mẹ con Đào Yến Trúc, đều là đối với cô vô cùng ghét bỏ, lúc nào cũng lừa lấy đi không ít đồ quý giá của Song Yết Hỷ.

Lữ Thiết Nhan lảo đảo vịn tay vào tường, cô chậm rãi nhấc bước chân nặng nề đi về phía cửa phòng. Tuy không muốn để Đào Yến Trúc hay bất kì ai biết cô đang bị sốt, bọn họ nhất định sẽ lợi dụng việc này mà tha hồ trút giận lên người cô. Thế nhưng cơn sốt cao khiến đầu óc cô cảm thấy mơ hồ, thật sự không thể tự mình làm được điều gì cả.

Nhìn thấy một hầu gái đang bưng đồ đi đến, cô liền ngoắc tay với gọi. Hầu gái kia vẻ mặt không muốn lắm nhưng cũng đi đến gần cô. Cô ta chống nạnh, nhìn cô với ánh mắt và khuôn mặt tràn đầy sự ghét bỏ, giọng điệu hống hách không coi ai ra gì.

“Lại làm sao nữa?”

Lữ Thiết Nhan mặc kệ cô ta đang nghĩ gì, cứ phải lo cho mình trước đã.

“Tôi muốn uống nước, lấy cho tôi một cốc nước ấm.”

Mi mày cô ta lập tức nhíu chặt lại, lộ rõ vẻ tức giận. Thế nhưng không biết là vì cái gì, lại đột nhiên mỉm cười đầy ngụ ý rồi vâng dạ đi ngay.

Lữ Thiết Nhan cảm thấy được cô ta sẽ không thể nào ngoan ngoãn nghe lời như thế. Chắc chắn là đang có ý định hay âm mưu gì đó rồi!

Cô lảo đảo quay trở vào trong, ngồi dựa trên chiếc ghế bành chờ đợi. Cơn đau đầu khiến đôi mắt của cô trở nên nặng trĩu. Lữ Thiết Nhan khẽ nhắm nghiền đôi mắt, muốn an tĩnh dưỡng thần một tí.

Tiếng bước chân quay trở lại, và đột ngột một dòng nước lạnh ngắt đổ từ trên đỉnh đầu đổ xuống. Lữ Thiết Nhan giật mình bừng tỉnh, trừng mắt nhìn sang.

Nữ hầu kia cầm một ly nước đá lạnh, ngạo nghễ đổ xuống đầu cô, vẻ mặt còn thản nhiên như chưa có gì xảy ra. Thái độ tràn đầy nghịch ý và sự nhạo mạn như đang muốn khiêu chiến quyền uy đó khiến Lữ Thiết Nhan thật sự tức giận.

Đám người này đúng là không xem vị đại tiểu thư này ra gì. Được! Được lắm! Lại dám ngang nhiên thách thức quyền uy của cô, không dạy cho một bài học thì không tỉnh ra đây mà!

Cô ta nhìn Lữ Thiết Nhan đang ướt sủng từ trên xuống dưới, lại tưởng rằng cô vẫn còn là đại tiểu thư ngu ngốc, luôn e dè sợ hãi ngày nào nên liền cảm thấy đắc chí. Bởi vì suy nghĩ đó, cô ta lại tiếp tục buông lời sỉ nhục cô để thoả mãn lòng mình.

“Tiểu thư, nước như vậy đã đủ chưa? Tôi là cảm thấy cô đang rất nóng, vì vậy mới giúp cô dội nước cho tỉnh lại. Tôi có lòng tốt giúp đỡ, có phải cô nên thưởng cho tôi không?”

Nếu giống như ngày trước, hẳng Song Yết Hỷ cũng chẳng dám cãi lại, còn ngây dại đem một ít đồ đáng giá trao vào tay người khác cũng nên.

Nhưng Song Yết Hỷ đã chết, hiện tại chính là sát thần Lữ Thiết Nhan.

Lữ Thiết Nhan ôm bụng phá ra cười lớn. Nữ hầu kia nhìn thấy cô như vậy, không hiểu rốt cuộc vị tiểu thư ngu ngốc này lại đang phát điên cái gì.

“Tiểu thư, cô lại làm loạn cái gì vậy? Lẽ nào cô muốn tôi nói cho ông chủ biết chuyện sao? Ông chủ nhất định sẽ rất thất vọng về cô đấy!”

Song Yết Hỷ luôn không muốn bản thân trở nên phiền phức đối với Song Hải. Vì vậy dù cho có chuyện gì xảy ra, cô ấy đều không muốn nói với ông. Về lâu về dài, khi tất cả mọi người đều biết được điều đó thì liền lấy luôn việc đó làm cái cớ để sau khi ức hiếp cô ấy xong sẽ nói rằng điều này là muốn tốt cho cô ấy, nói rằng cô phải chịu đựng nếu không muốn để Song Hải thấy thất vọng.

Ngông cuồng! Các người tưởng rằng Lữ Thiết Nhan này sẽ bị lý do điên khùng đó làm cho sợ hãi sao?

Lữ Thiết Nhan bật dậy một tay túm lấy cổ của nữ hầu kia, dùng lực bóp chặt. Tuy thân thể này không được như thân thể cũ của cô, nhưng với một người biết khống chế lực và phát lực như cô thì đối phó với một người phụ nữ không biết chút võ công nào vẫn còn dễ lắm.

Nữ hầu kia vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị sức lực to lớn đấy bóp chặt đến muốn nghẹt thở. Lữ Thiết Nhan khẽ nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu vẻ thích thú. Nữ hầu lúc này cảm nhận được một uy áp đáng sợ chưa từng có. Dáng vẻ của Lữ Thiết Nhan, nụ cười của Lữ Thiết Nhan hệt như mang một luồng sát khí. Giống như một con rắn lớn đang vờn mồi, ánh mắt của cô khiến người khác phải run sợ.

Lữ Thiết Nhan ghé vào bên tai cô ta, khẽ thủ thỉ: “Lòng tốt? Giúp đỡ tôi? Được, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là lòng tốt thực sự.”

Ngay sau đó, nữ hầu con nghe thêm một câu mà khiến cô ta cả đời này cũng không thể nào quên được, chỉ cần nhắm mắt lại liền bị doạ cho kinh hoàng tỉnh dậy.

Lữ Thiết Nhan ánh mắt sắc lẻm và giọng nói lạnh ngắt: “Kẻ thuận tôi thì sống. Kẻ nghịch tôi, tôi sẽ khiến các ngươi muôn đời không thể siêu sinh!”