Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 50: Muốn bán một ân tình cho trưởng thôn



Lúc này, Lưu Ly đang cầm chảo đứng ở ngoài cửa nghe trộm.

Vốn phát hiện tụi nhỏ không thấy đâu, nhất thời vội vàng chạy qua xem thử, vừa hay nghe thấy Yên Yên hỏi Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn đã ứng phó được, không có vạch trần lời nói dối của cô, Lưu Ly lúc này cuối cùng cũng thở phào.

Nể tình nam nhân này thức thời như vậy, cô quyết định không động tay động chân trong lúc giải độc cho hắn.

Không sai, Lưu Ly đối với Cố Tại Ngôn thật ra vẫn không tin tưởng.

Cố Tại Ngôn cho Lưu Ly cảm giác quá nguy hiểm, cho nên tuy cô đồng ý giải độc, nhưng ngay từ đầu cũng có dự định khi đang giải độc động tay động chân.

Cũng không phải cô không nói đạo đức, chỉ là lòng đề phòng người khác không thể không có, tuy cô muốn cứu người, nhưng cũng phải đặt an nguy cua ba mẹ con lên hàng đầu.

Có điều bây giờ cô đã thay đổi chủ ý.

Người có thể vào lúc không biết chuyện gì cả, bịa cho bọn trẻ một lời nói dối mang ý tốt, nhất định sẽ không phải người đại gian đại ác gì, cô nhìn người luôn rất chuẩn.

Nghĩ như vậy, Lưu Ly cầm chảo trở về bếp, giống như chưa từng tới đây.

Điều Lưu Ly không biết là khi cô rời đi, Cố Tại Ngôn như có như không liếc nhìn về phía cửa.

Cơm trưa Lưu Ly làm khá đơn giản, hai món một canh kèm với cơm trắng.

Lưu Ly gọi hai đứa trẻ rửa tay chuẩn bị ăn cơm, bèn lấy một cái bát lớn, bê một bát đưa vào phòng.

Để đồ ăn ở một bên, Lưu Ly đỡ Cố Tại Ngôn ngồi dậy.

Đã mấy bữa không được ăn cơm, Cố Tại Ngôn lúc này thật sự rất đói.

Vốn hắn đối với việc ăn uống không có suy nghĩ gì cả, dù sao từ sau khi bị trúng độc, vị giác của hắn xuất hiện vấn đề, ăn cái gì đối với hắn mà nói không có gì khác biệt, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là đủ rồi.

Chỉ là khi Cố Tại Ngôn ăn miếng thức ăn đầu tiên vào miệng, cả người đều ngây ra, nhìn đồ ăn trong bát trong mắt tràn ngập sự khó tin.

Thấy Cố Tại Ngôn ăn một miếng thì không ăn nữa, Lưu Ly hiểu sai ý, nhíu mày: “Chỗ tôi chỉ có cơm canh đạm bạc, ngươi ăn đi.”

Cố Tại Ngôn ngước mắt nhìn sang Lưu Ly, miệng mấp máy mấy cái, cuối cùng chỉ nói một câu: “Khá ngon.”

Nói xong, Cố Tại Ngôn bèn tiếp tục cúi đầu ăn, chỉ là trong đôi mắt cụp xuống đó có sự kích động được che đậy.

Có lẽ, nữ nhân này thật sự có thể giải được độc trên người hắn cũng không chừng.

Cố Tại Ngôn nghĩ vậy, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.

Lần đầu tiên, hắn đối với tương lai có thêm vài phần chờ mong.

Cố Tại Ngôn nghĩ gì trong lòng Lưu Ly không biết, thấy Cố Tại Ngôn tự mình ăn thì bèn ra khỏi phòng.

Lúc này hai đứa trẻ đã rửa tay xong, đang ngoan ngoãn ngồi ở đó đợi mẹ mình cùng nhau ăn cơm.

Tuy một bữa cơm đơn giản, nhưng ba mẹ con ăn rất vui vẻ.

Sau bữa trưa Trương Hạnh Huệ đến như đã hẹn, bởi vì trong phòng có Cố Tại Ngôn, vì tránh nghi ngờ, Trương Hạnh Huệ ở trong sân trải một ít cỏ tranh, ở trong sân làm chăn. Truyện Đông Phương

Trương Hạnh Huệ đến rồi, Lưu Ly bèn yên tâm ra ngoài.

Lưu Ly trước đây rất ít khi đi lại trong thôn, chuyện lần trước Lưu Ly quậy phá tuy không nhỏ, nhưng rốt cuộc là do sẩm tối, cho nên rất nhiều người không có tận mắt nhìn thấy, đối với Lưu Ly trong lòng rất tò mò.

Hiện nay thấy Lưu Ly vào thôn, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Lưu Ly, giống như muốn nhìn Lưu Ly đến nở hoa.

Đối với những ánh nhìn này Lưu Ly trực tiếp phớt lờ, không quan tâm những người đó, Lưu Ly đi thẳng tới nhà trưởng thôn.

Lúc này nhà trưởng thôn cũng vừa ăn trưa xong, cửa lớn không có đóng, từ cửa thì có thể nhìn thấy trưởng thôn Trương Cao Ân lúc này đang nằm trên chiếc ghế mây đen phơi nắng.

“Trưởng thôn!” Lưu Ly gõ cửa đánh tiếng.

Trương Cao Ân đang phơi nắng thoải mái, nghe thấy có người gọi ông ta thì mở mắt ra, thấy người đến là Lưu Ly, trong mắt ít nhiều có vài phần ngạc nhiên.

“Lưu Ly à, cháu sao lại đến đây?” Trương Cao Ân vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó sắc mặt tối sầm lại vài phần: “Có phải là Lưu gia lại tác quái không?”

Phản ứng này của Trương Cao Ân khiến Lưu Ly có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười rồi nói: “Không phải, chỉ là tôi có việc muốn nhờ trưởng thôn.”

Trương Cao Ân vừa nghe thấy Lưu Ly có việc thì từ ghế mây đứng dậy: “Có chuyện gì?”

Lưu Ly thấy thê tử và con trai con dâu của trưởng thôn đi ra, có hơi khó xử.

Trương Cao Ân nhìn ra ý của Lưu Ly, dẫn Lưu Ly đi vào trong phòng.

Thê tử của trưởng thôn – Ngô Thị bê trà đi vào, sau khi nở nụ cười hòa nhã với Lưu Ly thì đi ra ngoài.

“Bây giờ trong phòng chỉ có ta và cháu, có chuyện gì thì nói với ta, có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp.” Trương Cao Ân uống một ngụm trà, nhìn Lưu Ly, cho rằng Lưu Ly gặp phải khó khăn gì đó.

Trương Cao Ân quan tâm đối với Lưu Ly như vậy, thật ra là vì gia đình trưởng thôn vốn tốt bụng, mà ba mẹ con Lưu Ly cũng thật sự không dễ dàng gì, cho nên việc Trương Cao Ân có thể giúp được, đương nhiên bằng lòng giúp.

Chỉ có điều Lưu Ly cũng có tính cách quật cường, những năm nay cũng rất ít khi đến cửa cầu cạnh.

Nghe thấy lời này của Trương Cao Ân, Lưu Ly biết là Trương Cao Ân hiểu lầm rồi, cô cũng không giải thích, trực tiếp nói rõ mục đích đến tìm trưởng thôn.

“Trưởng thôn, thật không dám giấu, đến tìm ông quả thật là có chuyện cần ông giúp.” Lưu Ly nói: “Trên núi của thôn chúng ta có lượng lớn cây thông, dưới cây thông này có hạt thông chín còn có một số nấm tán trắng có thể ăn được, ta muốn nhờ trưởng thôn vận động người trong thôn thu thập những thứ này.”

“Nấm tán trắng ta trả 8 văn một cân, hạt thông ta trả 5 văn một cân, ông thấy như thế nào?” Khóe miệng của Lưu Ly nở nụ cười.

Phúc Mãn Lâu cần số lượng lớn hạt thông và nấm, chỉ dựa vào cô và người của Trương gia đương nhiên là không được, cho nên cô cần sử dụng người trong thôn.

Chỉ có điều chuyện này phải nhờ trưởng thôn Trương Cao Ân ra mặt, không thể tự mình đi nói được.

Thứ nhất, cô không muốn dây dưa quá nhiều với những thôn dân kia, thứ hai là trưởng thôn có tiếng tăm hơn, nói chuyện dễ khiến người ta tin phục.

Với lại, cô muốn bán cho trưởng thôn một ân tình.

Có thể dẫn dắt người trong thôn có nghề nghiệp, tin chắc trưởng thôn nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.

Giống như những gì Lưu Ly nghĩ, Trương Cao Ân quả thật thấy hứng thú, nhưng đồng thời, trong lòng ông ta có thêm sự nghi hoặc.

“Lưu Ly, tuy hạt thông này có thể ăn, nhưng vừa khô vừa chát, người bình thường không thích ăn, cháu thu mua cái này làm gì? Mà nấm tán trắng đó, cháu chắc chắn có thể ăn không?”

Hơn nữa, ra giá cao như vậy, Lưu Ly có tiền không?

Câu cuối cùng, Trương Cao Ân không có hỏi, chỉ nhìn Lưu Ly với vẻ mặt nghiêm túc, đợi câu trả lời của Lưu Ly.

“Nấm tán trắng có thể ăn, điểm này cháu có thể chắc chắn.” Thấy trưởng thôn vẫn không tin, Lưu Ly bèn nói: “Ta và mấy đứa trẻ dạo này thường xuyên ăn, ta nếu muốn thu mua nấm tán trắng có thể ăn, đương nhiên cũng sẽ dạy thôn dân cách nhận biết.”

Còn hạt thông, Lưu Ly không giải thích, mà lấy ra một cái túi nhỏ, trực tiếp để trên bàn bên cạnh Trương Cao Ân.

“Đây là hạt thông ta làm, mời trưởng thôn nếm thử.”

Trưởng thôn có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn mở chiếc túi nhỏ ra.

Khi nhìn thấy những hạt thông màu nâu hé miệng bên trong thì hơi ngạc nhiên, ông ta bóc một hạt cho vào trong miệng, hai mắt Trương Cao Ân chợt sáng lên.

Vị ngon!

Loại này giòn hơn hạt dưa nhiều.

“Lưu Ly, cháu sao làm được?” Trưởng thôn không nhịn được mà hỏi.