Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 107: Tiếng chuông khẩn cấp



Chỉ là còn chưa đợi Tô Tử Mạch ra tay, thì có vẻ như người nào còn tức giận hơn nàng.

Dạ Ly Thần nhanh hơn một bước xông về phía người của La Sát Môn quát lớn: “Dám ầm ĩ ở trước mặt bản tôn, quả là tội đáng muôn chết.”

Dạ Ly Thần lao đến phía trước, đám đệ tử của La Sát Môn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Dạ Ly Thần giết chết trong nháy mắt.

Tô Tử Mạch thấy vậy mắt chữ o mồm chữ a, rõ ràng đám người này nhắm vào nàng, người có liên quan còn chưa ra tay, tại sao nàng có cảm giác Dạ Ly Thần còn tức giận hơn nàng.

“Dạ Ly Thần, ngài không sao chứ, ngài đã giết hết bọn họ rồi”

Nhìn thấy Dạ Ly Thần đã giết hết đám gia hỏa này, Tô Tử Mạch không nhịn được mà hỏi Dạ Ly Thần.

Đương nhiên Tô Tử Mạch sẽ không để ý đến tính mạng của đám đệ tử La Sát Môn, cái nàng lo lắng chính là tình trạng hiện tại của Dạ Ly Thần.

Dạ Ly Thần quay đầu nhìn Tô Tử Mạch, vẻ mặt lúc này mới giãn ra nói: “Không sao, vừa rồi thấy đám người này vô lễ với nàng, vì vậy mới thay nàng giải quyết bọn chúng, nàng không cần phải cảm tạ.”

Tô Tử Mạch vừa nghe những lời này càng không nhịn được mà cười, rõ ràng Dạ Ly Thần là vì bản thân vừa rồi tức giận nên mới ra tay, làm như nàng đã cầu xin hắn vậy.

Nhưng mà nhìn mức độ tức giận vừa rồi của Dạ Ly Thần, không lẽ đám đệ tử của La Sát Môn đã từng đắc tội với Dạ Ly Thần?

Tô Tử Mạch không hề biết, nguyên nhân Dạ Ly Thần tức giận là vì đám gia hỏa kia đã phá hỏng chuyện tốt của Dạ Ly Thần.

Vừa rồi khi Tô Tử Mạch kích động đã trực tiếp ôm lấy Dạ Ly Thần, nếu như không phải vì đám gia hỏa đột nhiên xuất hiện quấy rối, nói không chừng bây giờ Dạ Ly Thần vẫn đang hưởng thụ cảm giác được Tô Tử Mạch ôm.

Tô Tử Mạch lúc này cũng lên tiếng: “Được rồi, nếu như hiện tại chúng ta đều đã xong chuyện rồi thì nên nhà ai người đấy về, mẫu thân ai người nấy tìm, không cần sau này có ngày gặp lại nữa.”

Nói xong Tô Tử Mạch chuẩn bị xoay người rời đi, Dạ Ly Thần nhìn thấy Tô Tử Mạch vội vã muốn đi như vậy, trong lòng trỗi nỗi chán nản.

Muốn mở miệng giữ Tô Tử Mạch lại nhưng hình bóng của nàng đã đi xa, Dạ Ly Thần thấy vậy chỉ biết thở dài, sau đó cũng lặng lẽ rời đi.

Khi Tô Tử Mạch một lần nữa quay về điện Thần Dược, người đầu tiên gặp phải chính là Liễu Như Băng.

“Tô Tử Mạch, sao ngươi đã về rồi?”

Liễu Như Băng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tô Tử Mạch quay về, lúc trước từ miệng của Bạch Lạc nàng ta biết được Tô Tử Mạch đang đi thám hiểm hang Mê Long, nên đã đặc biệt thông báo cho người của La Sát Môn, để bọn họ thủ ở trước cửa hang Mê Long chờ Tô Tử Mạch.

Chỉ cần Tô Tử Mạch vừa xuất hiện thì đệ tử của La Sát Môn sẽ trực tiếp giết chết Tô Tử Mạch tại chỗ, theo như những gì Liễu Như Băng nghĩ thì Tô Tử Mạch hiện tại đã thành người chết rồi.

Nhưng bây giờ không những Tô Tử Mạch không chết, thậm chí còn sinh khí dồi dào xuất hiện trước mặt nàng ta, điều này khiến cho Liễu Như Băng vô cùng kinh ngạc.

Tô Tử Mạch vừa liếc mắt đã biết liễu Như Băng đang nghĩ gì, nàng cười nói với Liễu Như Băng: “Cháu gái ngoan, có phải rất thất vọng khi nhìn thấy cô nãi nãi ta đây yên lành đứng trước mặt ngươi hay không?”

“Ngươi!”

Liễu Như Băng không khỏi tức giận khi nghe cách xưng hô của Tô Tử Mạch đối với bản thân, nhưng khi nghĩ đến cá cược trước kia lại nhịn xuống.

Lúc này Tô Tử Mạch mới nói tiếp: “Đúng rồi, tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng trở về La Sát Môn của ngươi để thông báo một tiếng, những sư huynh kia của ngươi e rằng không thể quay về nữa rồi, nhân lúc còn sớm làm tang lễ cho bọn họ, để bọn họ sớm được siêu sinh.”

Liễu Như Băng nghe thấy vậy vô cùng lo lắng: “Các sư huynh chết từ bao giờ, ngươi đã giết bọn họ?”

Tô Tử Mạch cũng lười nói ra tình hình lúc đó với Liễu Như Băng, lười phí lời với Liễu Như Băng nên đã xoay người bỏ đi.

Một màn này ở trong mắt Liễu Như Băng, nghĩ kiểu gì cũng ra rằng Tô Tử Mạch đã giết người của La Sát Môn.

Liễu Như Băng biết được những chuyện này cũng không dám chậm trễ, vội vàng rời khỏi điện Thần Dược để chạy đến La Sát Môn, cho dù là chuyện này là thật hay giả thì nàng ta nhất định phải thông báo cho người La Sát Môn biết mới được.

“Tô sư muội, rốt cuộc thì muội cũng về rồi, lần này muội đi lâu như vậy, ta còn cho rằng muội đã gặp chuyện không lành.”

Bạch Lạc cảm thấy vui sau khi thấy Tô Tử Mạch đã trở về, Tô Tử Mạch cũng cười khi gặp Bạch Lạc.

Nếu nói cả điện Thần Dược đều là bạn của Tô Tử Mạch, e rằng cũng chỉ có một mình Bạch Lạc.

“Bạch sư huynh không cần lo lắng, quả thật lần này muội đến hang Mê Long huyền bí đã gặp chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế đã lãng phí thời gian, nhưng mà kết quả cuối cùng rất tốt, nói đến cũng phải cảm ơn Bạch sư huynh.”

Bạch Lạc vừa nghe những lời này vừa nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Tô sư muội, như muội nói không lẽ muội đã thăng cấp thành công sao? Lúc trước muội tu luyện đã không thấp, hiện tại có lẽ đã trở thành linh sư cấp chín, muội đã trở nên mạnh như ta rồi.”

Bạch Lạc đã là một linh sư cấp chín, hắn ta xứng đáng là đệ nhất trong số các đệ tử ở điện Thần Dược.

Tô Tử Mạch không khỏi có chút xấu hổ khi nghe những lời này: “Thật ngại quá Bạch sư huynh, lần này tu vi của muội thăng cấp có hơi nhiều, hiện tại muội đã là linh tôn cấp sáu rồi.”

“Cái gì, muội nói hiện tại muội là linh tôn hay là linh tôn cấp sáu?”

Bạch Lạc hoàn toàn chấn động khi nghe những lời Tô Tử Mạch nói, không lâu trước đây Tô Tử Mạch mới nâng cấp tu vi đến linh sư.

Vậy mà chỉ sau vài ngày đã trở thành linh tôn cấp sáu, làm gì có ai có thể nâng cấp tu vi nhanh như vậy, nếu như vậy thì không còn là tu luyện bình thường nữa rồi, hoàn toàn là đang bay.

Tô Tử Mạch cũng không ngờ Bạch Lạc sẽ có phản ứng lớn như vậy, nàng lập tức khuyên giải: “Bạch sư huynh, huynh không cần phải kích động, những lời muội nói đều là thật, nhưng mà muội không muốn ai biết chuyện tu vi của muội thăng cấp, mong Bạch sư huynh giữ bí mật.”

Sau một hồi thì cuối cùng Bạch Lạc cũng tiếp nhận được sự thật mà Tô Tử Mạch nói, gương mặt cười khổ nói: “Muội nói không sai, quả thật chuyện này nên bảo mật, nếu như để đệ tử khác của điện Thần Dược biết được, e là bọn họ sẽ đâm đầu vào tường mà tự sát.”

“Boong boong boong.”

Khi Tô Tử Mạch đang nói chuyện với Bạch Lạc thì đột nhiên một tiếng chuông lớn vang lên.

Tô Tử Mạch khó hiểu khi nghe thấy tiếng chuông, Bạch Lạc đột nhiên nghiêm túc nói: “Đây là tiếng chuông triệu tập đệ tử điện Thần Dược khẩn cấp, có vẻ như đã có chuyện xảy ra, chúng ta mau qua đó đi.”

Bạch Lạc nói xong đưa Tô Tử Mạch đi đến sân huấn luyện của điện Thần Dược, lúc bọn họ đến nơi thì đã thấy các đệ tử khác của điện Thần Dược đều đã ở sân.

Tô Tử Mạch nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Mạnh trưởng lão và vai vị trưởng lão khác trên bục trước sân tập.

Nhưng mà những trưởng lão lại đứng ở phía sau, vị trí ở phía trước dành cho lão nhẫn mặc áo trường bào màu xanh nhạt với mái tóc dài.

Tô Tử Mạch lập tức nghĩ, lão nhân này có lẽ là điện chủ của điện Thần Dược, Dược Chân Nhân.