Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 133: Con rất sợ hãi đấy



Tô Tử Mạch thấy thế thì trong lòng mừng thầm, đồng thời nàng chuyển ánh mắt về phía người khác.

Thấy Tô Tử Mạch đột nhiên nhìn về phía mình, mọi người lập tức có linh cảm chẳng lành, chỉ là chưa đợi họ rời đi thì Tô Tử Mạch đã giành mở miệng nói trước.

“Nhị tỷ, hình như trong phòng của muội hơi bẩn, phiền tỷ dọn dẹp cho muội được không?”

“Còn tam tỷ, bộ y phục hôm qua muội thay vẫn chưa giặt, cũng phiền tỷ giúp muội đem đi giặt nhé!”

Nếu như người của nhà họ Tô đã muốn thông qua cách này để khiến Tô Tử Mạch sinh khó, vậy Tô Tử Mạch cứ tương kế tựu kế lợi dụng điểm này để bắt đầu sai khiến những người của nhà họ Tô giúp mình làm việc.

Mặc dù trong lòng những người này không tình nguyện, nhưng vì để hoàn thành kế hoạch của Tô Khang Thành, họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm theo lời căn dặn của Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch nằm trên giường, vừa uống canh gà vừa liên tục chỉ bảo những người đó làm việc.

“Này, tỷ quét dọn thì động tác của tỷ phải nhẹ nhàng một chút, đừng làm hỏng đồ đạc này của muội.”

“Khi giặt y phục tỷ cũng đừng dùng quá nhiều lực, y phục đó của muội được làm bằng tơ lụa tốt nhất, nếu như làm hỏng thì tỷ phải bồi thường cho muội đấy.”

Nhìn thấy Tô Tử Mạch được lợi và ra vẻ như vậy, trong lòng mọi người đã sớm tức giận, nhưng lại không có cách nào nổi giận, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi.

Tô Khang Thành thấy thế thì trong lòng cũng không dễ chịu, nữ nhi của nhà mình lại bị Tô Tử Mạch xem như đầy tớ mà sai bảo, nhưng vì kế hoạch của mình, Tô Khang Thành cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

“Tử Mạch à, con xem con còn điều gì phải dặn dò hay còn cần gì thì cứ việc nói với đại bá là được rồi, từ nay về sau, nhà của bọn ta sẽ đặt con lên hàng đầu.”

Nhìn thấy sắc mặt cười như không cười của Tô Khang Thành, đột nhiên Tô Tử Mạch mỉm cười nói: “Đại bá, nói ra thì hình như cũng một khoảng thời gian con chưa gặp đại bá mẫu rồi, không biết đại bá mẫu đang bận việc gì?”

Tô Khang Thành không ngờ đột nhiên Tô Tử Mạch lại hỏi điều này, ông ta chỉ có thể nói qua loa: “Đại bá mẫu của con có thể bận gì chứ, chỉ là bà ấy đang uống trà nói chuyện với các phu nhân mà thôi.”

Tô Tử Mạch nghe vậy thì cười nói: “Là một người vãn bối như con mà trong một thời gian dài như vậy lại không đi bái kiến đại bá mẫu thì thật sự quá thất lễ rồi, không bằng bây giờ con cứ đi bái kiến đại bá mẫu và chào hỏi bà ấy?”

Tô Tử Mạch vừa nói vừa làm ra vẻ đứng dậy, Tô Khang Thành thấy thế thì vội vàng ngăn cản nói: “Khoan đã Tử Mạch, bây giờ con đang mang thai, không tiện đi lại, nếu như con thật sự muốn gặp bá mẫu của con, vậy ta sẽ bảo bà ấy đến gặp là được rồi.”

“Điều này không phù hợp lắm, đúng không? Không có đạo lý nào để trưởng bối đến gặp vãn bối cả.”

Tô Tử Mạch giả bộ làm ra dáng vẻ xấu hổ, Tô Khang Thành vội vàng cười nói: “Tình huống đặc biệt thì đối xử đặc biệt thôi, Tử Mạch con cứ nằm trên giường trước, ta sẽ dẫn bá mẫu của con đến gặp con.”

Sau khi nói xong, Tô Khang Thành vội vàng rời đi, nhìn bóng lưng đang đi xa của Tô Khang Thành, khóe miệng của Tô Tử Mạch không khỏi lộ ra một nụ cười xảo quyệt.

Trong nhà họ Tô, ngoại trừ mấy người Tô Vô Sương, Tô Thái Vân và Tô Thủy Kỳ này ra, người Tô Tử Mạch hận nhất chính là Trương Thị, phu nhân của Tô Khang Thành.

Đám người Trương Thị và Tô Vô Sương không giống nhau, bình thường ngoài mặt thì cười cười nói nói, ra vẻ rất yêu thương Tô Tử Mạch, nhưng sau lưng lại làm ra không ít chuyện chĩa mũi vào Tô Tử Mạch.

Loại tiểu nhân nham hiểm này khiến Tô Tử Mạch căm ghét không thôi, bây giờ đương nhiên phải nhân cơ hội tốt này để dạy dỗ bà ta mới được.

Chưa trôi qua bao lâu, Tô Khang Thành đã dẫn Trương Thị đến trước mặt Tô Tử Mạch, có lẽ là Tô Khang Thành đã sớm nói rõ nguyên do với Trương Thị rồi.

Trương Thị vừa nhìn thấy Tô Tử Mạch thì nhanh chóng bước đến trước mặt Tô Tử Mạch, khuôn mặt nở một nụ cười và nói: “Tử Mạch à, đều do bá mẫu không tốt, con đang mang thai mà bá mẫu cũng không đến chăm sóc con, vừa rồi nghe đại bá con nói con đã quay về thì bá mẫu lập tức đến thăm con, cơ thể con vẫn khỏe chứ?”

Đương nhiên Tô Tử Mạch sẽ không bị vẻ bề ngoài giả nhân giả nghĩa của Trương Thị lừa gạt, nàng mỉm cười đáp lại: “Đại bá mẫu, người nói như vậy cũng quá xa cách rồi, lần này con quay về cũng không biết tại sao lại rất nhớ người, con cũng rất nhớ món bánh nướng mà lúc nhỏ người đã làm, nhiều năm rồi con chưa được ăn.”

Nhìn thấy sắc mặt nhớ nhung của Tô Tử Mạch, Tô Khang Thành lập tức hiểu ý, ông ta vội vàng nói: “Vừa rồi Tử Mạch nói, bà đã nghe thấy chưa? Tử Mạch muốn ăn bánh bà làm, bà còn không mau xuống bếp làm một cái đi.”

“Được được được, tôi lập tức đi ngay, lập tức đi ngay.”

Trương Thị nghe vậy thì vội vàng rời khỏi phòng và đi xuống nhà bếp, chỉ là sau khi đến nhà bếp, Trương Thị đã nói với đầu bếp: “Ngươi nhanh chóng làm cho ta một cái bánh nướng.”

Đương nhiên đầu bếp không dám cãi lại mệnh lệnh của Trương Thị, đang định đi làm bột làm bánh, ai biết được rằng đột nhiên Tô Tử Mạch cũng đến sau nhà bếp.

“Tử Mạch, sao con lại đến đây?”

Thấy Tô Tử Mạch đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của Trương Thị không khỏi thay đổi, nhưng Tô Tử Mạch lại mỉm cười nói: “Đại bá mẫu, một mình người làm thì quá vất vả rồi, con đến đây để giúp người.”

“Tử Mạch à, bây giờ con đang mang thai, chuyện này sao có thể để con làm chứ? Con mau quay về nghỉ ngơi đi nhé!”

Tô Tử Mạch đã sớm chuẩn bị, lúc này Vân Thúy ở phía sau lấy ra một cái ghế dựa và đặt trên mặt đất.

Tô Tử Mạch chỉ về phía ghế dựa đó và nói: “Đại bá mẫu, con đã sớm chuẩn bị, đợi lát nữa nếu thật sự mệt, con nằm ở đây là được rồi.”

Trương Thị thấy thế thì không nói nên lời, bà ta không ngờ Tô Tử Mạch lại chuẩn bị chu đáo như vậy.

Nhìn thấy Tô Tử Mạch đích thân đến đây, Trương Thị cũng không có cách nào yêu cầu đầu bếp giúp mình làm rồi, bà ta chỉ có thể xắn tay áo lên và bắt đầu nhào bột.

Chỉ là sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, Trương Thị căn bản không có chút sức lực nào, mới nhào bột được hai lần thì bà ta đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Tô Khang Thành thấy thế muốn bước tới giúp đỡ, nhưng bị Tô Tử Mạch ngăn lại và nói: “Đại bá, người định làm gì vậy? Tay nghề của đại bá mẫu giỏi hơn người nhiều đấy, hôm nay con muốn ăn bánh do đại bá mẫu làm, nếu như người nhúng tay vào thì con sẽ không ăn nữa đâu.”

Trương Thị nghe vậy thì trong lòng nổi nóng, nhưng chỉ có thể gượng cười nói: “Tử Mạch nói đúng đấy, hôm nay tôi nhất định phải đích thân làm ra một cái bánh nướng để Tử Mạch hài lòng.”

Trương Thị cố nén cơn tức giận trong lòng và tiếp tục nhào bột, Tô Tử Mạch thuận thế nằm xuống giống như một người giám sát vậy.

Một lúc sau, cuối cùng Trương Thị cũng nhào bột xong, lúc này đột nhiên Tô Tử Mạch mở miệng nói: “Đại bá mẫu, nhà chúng ta có nhiều người như vậy, chút bột bánh nướng mà người làm thật sự không đủ ăn!”

Nghe thấy những lời này, Trương Thị không khỏi sững sờ, Tô Tử Mạch sớm không nói, muộn không nói, nhưng đến lúc mình đã nhào bột xong thì lại nói như vậy, đây không phải là đang trêu chọc bà ta để bà ta làm thêm nữa sao?

Cuối cùng Trương Thị không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, bà ta chỉ thẳng vào mũi Tô Tử Mạch và nói: “Tô Tử Mạch, ngươi đừng hiếp người quá đáng.”

Tô Tử Mạch thấy Trương Thị tức giận, trong lòng thầm bật cười, nhưng ngoài mặt lại giả vờ làm ra vẻ sợ hãi: “Đại bá mẫu, sao người lại hung dữ như vậy? Con rất sợ hãi đấy.”

Khi Tô Tử Mạch nói chuyện, đồng thời nàng cũng cố ý che bụng, Tô Khang Thành thấy thế thì vội vàng khuyên nhủ nói: “Phu nhân, bây giờ Tử Mạch đang mang thai, bà tuyệt đối đừng chọc tức con bé.”