Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 150: Lãng phí thời gian của bổn tiểu thư



Sau khi nói xong Thi Vũ lập tức quay người đi, nàng ta không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại để người khác chê cười.

Nhìn thấy Thi Vũ bị làm cho tức giận đến mức rời đi, Âu Dương Cuồng chỉ đành quay người quát lớn với Tô Tử Mạch: “Tô Tử Mạch người đợi đấy, đến lúc tỉ thí bổn thiếu gia nhất định sẽ bắt người phải trả giá thật đắt cho chuyện ngày hôm nay.”

Sau khi bỏ lại một câu nói độc ác, Âu Dương Cuồng vội vàng xoay người đuổi theo Thi Vũ, Tô Tử Mạch thấy vậy càng khinh thường mà cười một cái, căn bản là không thèm để mắt đến hai người kia.

Mấy ngày sau, ngày so tài giữa các gia tộc cuối cùng cũng đến, Tô Tử Mạch cũng mang theo một đoàn người của Tô gia đến cùng ngoại ô, lần này địa điểm của cuộc so tài được tổ chức vùng một chỗ đất ở ngoại ô.

Quy mô của cuộc so tài giữa các gia tộc tuy rằng không phải là lớn, nhưng trong Ngũ đại gia tộc ngoài Tô gia đã xuống dốc ra thì Tứ đại gia tộc còn lại đều có thế lực rất mạnh.

Bọn họ đều rất coi trọng cuộc so tài giữa các gia tộc lần này, vì vậy đã cố ý chọn vùng ngoại ô tương đối yên tĩnh này để không bị các nguyên nhân bên ngoài ảnh hưởng đến.

Tô Tử Mạch đi theo sau người của Tô gia, có điều sắc mặt của những người đi đằng trước ai cũng đều rất khó coi.

“Tô Tử Mạch, rốt cuộc là ngươi đã nói lời ngon tiếng ngọt gì mới lừa được tư cách tham gia so tài giữa các gia tộc lần này, ngươi có biết là cuộc so tài này quan trọng như thế nào đối với Tô gia không hả.”

Tô Vô Sương nhịn cả một đường cuối cùng cũng nhịn hết nổi chất vấn Tô Tử Mạch, vốn dĩ nàng ta cho rằng người đại diện cho Tô gia xuất chiến lần này sẽ là nàng ta, ai mà biết được cho đến ngày tham gia so tài giữa các gia tộc thì Tô Thành Khang mới tuyên bố rằng người được chọn để xuất chiến lần này chính là Tô Tử Mạch.

Tuy rằng mấy lần so tài giữa các gia tộc gần đây Tô gia luôn nằm ở vị trí gần cuối, nhưng ít nhất thì đây cũng là một cơ hội để lộ mặt trước Tứ đại gia tộc khác, lỡ như may mắn được thiếu gia của gia tộc khác nhìn trúng vậy thì càng tốt rồi.

Vì vậy cơ hội này vô cùng quan trọng đối với Tô Vô Sương, ai biết lần này lại bị Tô Tử Mạch cướp mất.

Đối mặt với sự chất vấn của Tô Vô Sương, vẻ mặt của Tô vẫn lạnh lùng nói: “Cuộc so tài giữa các gia tộc thì tất nhiên là có thể tham gia rồi, ta thấy có vài người nên tự xem xét lại bản thân một chút, xem xem vì sao mà mình lại phế vật như vậy.”

“Tô Tử Mạch ngươi nói ai là phế vật? Tốt nhất là ngươi nói rõ ràng một chút, nếu không thì ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.”

Thấy Tô Tử Mạch ẩn ý nói mình là phế vật, Tô Vô Sương càng phẫn nộ hơn. Nhưng Tô Tử Mạch lại lười phí lời với Tô Vô Sương, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng ta một cái.

Tô Vô Sương đang định nói gì đó thì đột nhiên có mấy người cả nam cả nữ trẻ tuổi đi về phía bên này.

“Trong mấy người các ngươi, ai là Tô Tử Mạch?”

Người đi ở phía trước nhất chính là một nam nhân trẻ tuổi mặc quần áo tập võ, vừa đi đến đã trực tiếp hỏi về tung tích của Tô Tử Mạch, trên mặt tràn đầy vẻ ngông cuồng không ai bì nổi.

Tô Tử Mạch thấy vậy thì liếc nhìn nam nhân đó một cái nhưng lại không nói gì, chỉ nhìn một cái thôi Tô Tử Mạch đã cảm thấy chán ghét, căn bản là không muốn phí lời với loại người này.

Tuy Tô Tử Mạch không nói gì, nhưng có người ở phía sau nam nhân đó đã mở miệng nói: “Trương đại thiếu gia, nàng ta chính là Tô Tử Mạch, nàng ta chính là người lúc trước đã làm nhục ta ở trên phố.”

Tô Tử Mạch nghe thấy vậy thì nhìn về nơi phát ra giọng nói, lúc này mới phát hiện ra người nói chính là Thi Vũ.

Theo xưng hô vừa rồi của Thi Vũ đối với nam nhân này thì Tô Tử Mạch cũng đã đoán ra được thân phận của hắn ta, xem ra nam nhân này chính là Trương đại thiếu gia Trương Mặc.

Quả nhiên chỉ nhìn thấy Trương Mặc đánh giá Tô Tử Mạch một lượt rồi nói: “Hừ! Đã nghe nói Tô gia có một phế vật tên là Tô Tử Mạch từ lâu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, mang cái bụng bầu lớn tướng mà cũng dám đến tham gia so tài, chắc là ngươi không cho rằng bọn ta sẽ không dám mạnh tay với ngươi đâu nhỉ, ha ha ha.”

Trương Mặc nói xong chữ cuối cùng thì cười phá lên, Thi Vũ càng thêm tức giận nói: “Tô Tử Mạch, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi với bổn tiểu thư thì bổn tiểu thư còn có thể mở lòng từ bi, đợi lát nữa khi tỉ thí thì sẽ cho ngươi một con đường sống, nếu không đến lúc đó chúng ta sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi, nếu như ngươi chết vậy thì sẽ là một thi hai mệnh đó.”

Âu Dương Cuồng đứng ở bên cạnh Thi Vũ cũng phụ họa nói: “Không sai, Tô Tử Mạch, nếu như ngươi có chút đầu óc thì tốt nhất là tranh thủ thời gian dập đầu nhận sai với Thi Vũ đi, nếu không đến lúc tỉ thí thì bọn ta sẽ không lưu tình với ngươi.”

Tô Tử Mạch nhìn lướt qua mấy người họ, cuộc so tài lần này có năm gia tộc tham gia, trừ Tô gia ra thì người của ba gia tộc khác vậy mà lại trực tiếp liên hợp lại cùng đối phó nàng.

Đối mặt với sự uy hiếp của mấy người họ, Tô Tử Mạch lại có vẻ mặt xem thường, nàng nhìn về phía bốn người bọn họ nói: “Chỉ bằng ba người các ngươi ư? Người của Cố gia sao lại không tới vậy? Ta thấy đợi lát nữa tỉ thí cũng không cần phải thi từng lượt từng lượt nữa, người của cả bốn gia tộc cứ dứt khoát cùng lên hết đi, đỡ phải lãng phí thời gian của bổn tiểu thư.”

Tô Tử Mạch vừa nói xong lời này vẻ mặt của mấy người họ lập tức kinh ngạc, lần này bọn họ đến chính là vì muốn ra oai phủ đầu với Tô Tử Mạch.

Nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của Tô Tử Mạch hoàn toàn không chút sợ hãi gì, thậm chí còn nói ra lời nói kiêu ngạo này.

“Thật sự là không biết trời cao đất dày, Tô Tử Mạch, ngươi cứ chờ đó. Xem ra là ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, rồi ngươi cũng phải có lúc khóc thôi.”

Mấy người Trương Mặc cũng nhận ra Tô Tử Mạch căn bản là không thèm để ý đến sự uy hiếp của bọn họ, đang chuẩn bị quay người rời đi thì Tô Tử Mạch đột nhiên nói: “Các ngươi đợi một chút.”

Nghe thấy lời nói của Tô Tử Mạch, mấy người họ lập tức dừng lại rồi quay đầu lại, vẻ mặt rất là đắc ý.

Tô Tử Mạch gọi bọn họ lại nhất định là do sợ và hối hận rồi, xem ra sự uy hiếp lúc nãy đã có tác dụng.

Chỉ là khiến bọn họ không ngờ rằng Tô Tử Mạch đột nhiên cười nói: “Lúc nãy quên nói với các ngươi, cuộc so tài giữa các gia tộc lần này thật ra bổn tiểu thư không muốn tham gia, nhưng ngại vì gia chủ đã thành khẩn cầu xin nên ta mới miễn cưỡng đồng ý, bây giờ vừa nghĩ đến đối thủ lát nữa của bổn tiểu thư là mấy tên phế vật các ngươi, bổn tiểu thư đột nhiên không có tâm trạng tỉ thí nữa.”

Tô Tử Mạch vừa nói là lời này khỏi miệng, Thi Vũ đã không nhịn được la lên: “Tô Tử Mạch, chắc không phải là ngươi sợ rồi chứ, nếu bây giờ ngươi sợ, không dám tỉ thí với bọn ta thì có thể trực tiếp nói thẳng, bớt kiếm cớ ở đây đi.”

“Bổn thiếu gia đã thấy không ít kẻ nhát gan lâm trận bỏ chạy, những người có da mặt dày như ngươi còn tìm cớ này thì thật sự là lần đầu tiên.”

Đám người Thi Vũ tưởng rằng Tô Tử Mạch vì sợ hãi nên muốn rút lui trước khi tỉ thí, bọn họ đều nhịn cục tức này đã lâu, muốn giáo huấn Tô Tử Mạch vào lúc tỉ thí, đương nhiên là không muốn nhìn thấy Tô Tử Mạch cứ thế rút lui.

Tô Tử Mạch nhìn thấy hết phản ứng của đám người Thi Vũ, đột nhiên chuyển đề tài nói: “Hừ! Sao bổn tiểu thư lại có thể sợ các ngươi cơ chứ, chẳng qua là đám phế vật các ngươi thật sự không thể khơi nổi hứng thú của bổn tiểu thư, nếu như các ngươi thật sự muốn giáo huấn bổn tiểu thư vậy thì cũng không phải là không thể, chẳng qua là phải đặt cược gì đó mới được.”

Tô Tử Mạch vừa nói xong câu này, mấy người họ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt của Thi Vũ khó hiểu hỏi: “Tô Tử Mạch, câu này của ngươi là có ý gì, ngươi muốn đặt cược gì hả?”

Đối mặt với nghi vấn của Thi Vũ, Tô Tử Mạch cười khẽ nói: “Vậy thì phải xem các ngươi có cái gì, nếu thành ý của các ngươi đủ lớn thì bổn tiểu thư sẽ tiếp tục tham gia tỉ thí, còn nếu như các ngươi không đủ thành ý vậy thì cuộc so tài giữa các gia tộc này ta cũng chẳng thèm tham gia nữa.”