Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 272: Sự khác thường của thần tôn



Thấy Bảo Bảo đã ngoan ngoãn uống hết thuốc, Dạ Ly Thần khẽ xoa đầu Bảo Bảo nói: "Được rồi, thuốc này con cũng đã uống rồi, khoảng thời gian này con nghỉ ngơi điều dưỡng sức khỏe cho tốt mới được, con ngủ tiếp đi."

Dạ Ly Thần vừa nói vừa đắp chăn cho Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo bỗng nhiên lại tỏ vẻ rất phấn chấn nói: "Phụ thân, con cũng đã ngủ hơn nửa ngày rồi, con không muốn ngủ nữa."

Thấy vẻ mặt hồng hào của Bảo Bảo, Dạ Ly Thần không nhịn được lộ vẻ cười gượng, quả thật trước đó Bảo Bảo đã ngủ rất lâu rồi, tuy bây giờ thằng bé cần nghỉ ngơi nhưng dường như ngủ nhiều quá cũng không tốt.

Nghĩ đến đây Dạ Ly Thần mở lời nói: "Được thôi, vậy lát nữa phụ thân sẽ sai người đến hoa viên chơi với con, con thấy thế nào?"

"Không cần, con muốn phụ thân đi với con."

Dạ Ly Thần vừa dứt lời Bảo Bảo đã lắc đầu giống cái trống lắc, trước đây Dạ Ly Thần bận xử lý chuyện của điện Lăng Vân, chỉ có thể giao Bảo Bảo cho người khác chăm sóc.

Nhưng Bảo Bảo không hề thích những người đó, nhiều người hầu còn bị Bảo Bảo giày vò trêu đùa một trận, bây giờ bọn họ cũng rất sợ Bảo Bảo.

Dạ Ly Thần chần chừ một lúc cuối cùng cũng gật đầu nói: "Được thôi, nếu đã như vậy thì con đi theo phụ thân cũng được."

Sau khi nói xong Dạ Ly Thần đã bế Bảo Bảo lên, bước ra ngoài đi về phía đại điện.

"Chuyện gì vậy? Sao thần tôn đại nhân bỗng nhiên lại gọi chúng ta về gấp như vậy làm gì?"

"Còn có thể làm gì nữa, trước đó thần tôn đại nhân có việc gấp mới rời đi, bây giờ xử lý xong chuyện rồi đương nhiên phải tiếp tục bàn chính sự, chúng ta mau đi thôi."

Những người vừa rồi đã rời đi, sau khi nhận được mệnh lệnh của Dạ Ly Thần vội vàng chạy về, nhưng khi bọn họ về đến điện Lăng Vân nhìn thấy Dạ Ly Thần, bọn họ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Chỉ thấy Dạ Ly Thần vẫn ngồi lên chiếc ghế vàng trên đại điện như thường ngày, chẳng qua là còn có một đứa trẻ ngồi trên đùi Dạ Ly Thần.

Đứa trẻ này trông cũng khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ tinh ranh, vừa nhìn đã biết đây là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều sững sờ, trong ấn tượng của bọn họ Dạ Ly Thần trước nay đều lạnh lùng cao ngạo ít nói kiệm lời, thậm chí bên cạnh cũng chưa từng xuất hiện một nữ nhân nào.

Nhưng bây giờ thoáng chốc lại có thêm một đứa trẻ, quả thật không thích hợp với hình tượng thường ngày của Dạ Ly Thần, như vậy khiến mọi người bỗng chốc đều trố mắt ngạc nhiên.

"Các ngươi ngây ra đó làm gì? Chuyện trước đó chưa nói xong bây giờ tiếp tục đi, bản tôn không có nhiều thời gian, các ngươi tốt nhất hãy chọn lọc ý chính để nói.”

Dạ Ly Thần vừa mở lời mọi người lúc này mới khôi phục lại tinh thần, sau đó có người mở lời trước chuẩn bị bẩm báo với Dạ Ly Thần.

Sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo xong Dạ Ly Thần chậm rãi nói: "Chuyện đơn giản như vậy các ngươi cũng phải để bản tôn giải quyết sao? Trước đó bản tôn đã từng nói với các ngươi rồi, trong điện Lăng Vân không nuôi đồ ăn hại, hễ là kẻ không biết tiến thủ..."

"Phụ thân, đây là gì vậy, trông đẹp quá!"

Vào lúc Dạ Ly Thần đang dạy bảo đám thuộc hạ, Bảo Bảo bỗng nhiên đứng trên đùi Dạ Ly Thần, chỉ vào một viên trân châu trên ghế rồi reo lên.

Mọi người trong đại điện nghe thấy lời của Bảo Bảo lập tức thay đổi sắc mặt, phải biết rằng bình thường Dạ Ly Thần ghét nhất người ta ngắt lời hắn, nhất là vừa rồi Dạ Ly Thần còn đang tức giận.

Chỉ sợ tiếp theo hắn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng điều khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc là Dạ Ly Thần không những không nổi giận, trái lại vẻ mặt còn rất vui vẻ nói: "Bảo Bảo, đây là trân châu ngũ sắc trong cơ thể con sò ngàn năm dưới Đông Hải đó, nếu con thích thì phụ thân tặng con."

Vừa nói Dạ Ly Thần vừa đưa tay cạy viên trân châu đó ra nhét vào tay Bảo Bảo, mọi người nhìn thấy cảnh này lại càng kinh ngạc hơn nữa.

Không ai ngờ được Dạ Ly Thần không những không giận, thậm chí còn tiện tay lấy viên trân châu đó xuống làm đồ chơi cho Bảo Bảo.

Bảo Bảo cầm viên trân châu cẩn thận cất vào người, miệng còn khẽ lẩm bẩm: "Viên trân châu đẹp như vậy chắc chắn mẫu thân sẽ rất thích, mình cất nó trước đợi gặp được mẫu thân sẽ tặng cho người ấy."

Dạ Ly Thần nghe thấy chợt thấy ấm áp trong lòng, vừa xoa đầu Bảo Bảo vừa nói: "Bảo Bảo, nếu mẫu thân con biết con hiếu thảo với nàng ấy như vậy, chắc chắn nàng ấy sẽ rất vui."

Thấy Dạ Ly Thần nói chuyện ấm áp như vậy với Bảo Bảo, nhiều người đều đưa tay dụi mắt, thậm chí còn tưởng mình bị ảo giác.

Cho đến khi Dạ Ly Thần dùng vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày nhìn về phía bọn họ, lúc này bọn họ mới phản ứng trở lại và biết mình không nhìn nhầm, ai nấy đều đứng thẳng người lên ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Khoảng một canh giờ sau mọi người mới lui ra khỏi đại điện, vốn sẽ mất nhiều lắm cũng chỉ nửa canh giờ như thường lệ đã đủ để Dạ Ly Thần xử lý xong những chuyện này.

Nhưng bởi vì có Bảo Bảo, chốc chốc lại nảy ra những thắc mắc để hỏi Dạ Ly Thần.

Còn Dạ Ly Thần rất kiên nhẫn với Bảo Bảo, bây giờ khiến buổi họp chỉ cần nửa canh giờ có thể kết thúc kéo dài đến tận một canh giờ.

Sau khi mọi người rời khỏi đại điện cuối cùng cũng không nhịn được bắt đầu bàn tán, chuyện xảy ra khi nãy quả thật làm bọn họ quá bất ngờ.

"Thật không ngờ thần tôn đại nhân lại còn có lúc ấm áp như vậy, quả thật đáng sợ quá đi."

"Nếu ta không nhớ nhầm thì vừa rồi thần tôn đại nhân còn mỉm cười tận mười mấy lần, ta đi theo thần tôn đại nhân nhiều năm như vậy, trước đây cũng chưa từng thấy ngài ấy cười bao giờ."

"Thật ra chuyện này cũng không lạ lắm, đây đều là công lao thuộc về tiểu thiếu gia của chúng ta, thần tôn đại nhân có con xong tính tình cũng trở nên tốt hơn rồi, hôm nay nói chuyện với chúng ta dường như cũng khách sáo hơn nhiều, chúng ta đều phải cảm ơn tiểu thiếu gia."

"Không đúng, không đúng, nếu thật sự muốn cảm ơn chúng ta phải cảm ơn thần tôn phu nhân mới đúng, có thể nắm bắt được trái tim thần tôn đại nhân của chúng ta, lại còn sinh cho ngài ấy một đứa trẻ đáng yêu như thế, vị thần tôn phu nhân này mới là người chúng ta cần phải cảm ơn."

"..."

Trong lúc mọi người đang cười đùa tràn đầy kính phục và tò mò về vị thần tôn phu nhân Tô Tử Mạch này, chỉ đáng tiếc Tô Tử Mạch không hề biết những chuyện này, trái lại còn đang đau đầu vì những chuyện khác.

Sau khi Tô Tử Mạch thành công tăng thuộc tính khí hồn có được thần khí Kim Long Kiếm, nàng đã trở về trong Ngự Thú Tông ngay lập tức.

Chỉ là nàng vừa về đến đã phát hiện mọi người trong Ngự Thú Tông đang cãi nhau ầm ĩ, nếu không phải nàng trở về kịp lúc không chừng mọi người đã bắt đầu đánh nhau.

"Các ngươi im miệng hết cho bổn tông chủ. Mới rời đi có mấy ngày các ngươi đã cãi nhau thành ra như vậy, trong mắt các ngươi có còn người làm tông chủ là ta đây không?"

Thấy Tô Tử Mạch đã về, mọi người trong Ngự Thú Tông lúc này mới tạm thời yên phận, Mạnh Lương nói với Tô Tử Mạch trước: "Tông chủ đại nhân người về đúng lúc lắm, Ngự Thú Tông chúng ta bị tông phái khác khiêu khích, lúc này đương nhiên chúng ta phải xông lên phản kích lại mới đúng, nhưng những người này lại tham sống sợ chết không dám đánh trả."

Mạnh Lương vừa dứt lời một lão già bên cạnh đã vội nói: "Tông chủ đại nhân minh giám, những năm gần đây Ngự Thú Tông của chúng ta đã sa sút nhiều, thực lực từ lâu đã không còn như xưa, bây giờ gặp phải kẻ địch mạnh đương nhiên phải giữ gìn thực lực, nghỉ ngơi lấy sức, nếu miễn cưỡng ra tay chỉ hy sinh vô nghĩa thêm thôi.