Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 286: Thời khắc nguy cấp



Sau khi Dạ Đông Thần nói xong bèn đưa Lạc Anh hùng hổ đi tìm Bảo Bảo, vừa nhìn thấy Bảo Bảo Dạ Đông Thần chợt nghiêm mặt nói: "Bảo Bảo, ngươi quá đáng lắm rồi, Lạc Anh có lòng tốt tự mình nấu bữa sáng cho ngươi ăn, nhưng ngươi chẳng những không cảm kích, trái lại còn nôn vào mặt người ta, thật sự không biết phép tắc chút nào, ngươi làm mất hết lễ nghi của Dạ gia rồi."

Vì để ra oai phủ đầu Bảo Bảo, Dạ Đông Thần vừa đến đã quở mắng Bảo Bảo một trận, Lạc Anh bên cạnh chốc chốc lại gật đầu, dường như đang tán thành với lời của Dạ Đông Thần.

Đợi sau khi Dạ Đông Thần nói xong, Bảo Bảo lúc này mới thản nhiên đáp: "Bá gia gia, sao người lại nói như vậy, vừa rồi nàng ta nấu bữa sáng quả thật rất khó ăn mà, nếu người không tin thì có thể tự nếm thử một miếng."

Bảo Bảo vừa nói vừa chỉ lên bàn, quả nhiên bữa sáng Lạc Anh mang đến trước đó vẫn nằm nguyên trên bàn.

Dạ Đông Thần thấy vậy ngoảnh đầu nhìn Lạc Anh một cái, Lạc Anh gật đầu, điểm tâm đang đặt trên bàn quả thật là đồ nàng ta mang đến trước đó, đương nhiên nàng ta không nhìn nhầm.

Điều này khiến Lạc Anh lại càng thấy khó hiểu hơn, Bảo Bảo vẫn giữ lại bữa sáng nàng ta mang đến chưa vứt đi, chuyện này quả thật làm nàng ta không thể hiểu được.

Còn Bảo Bảo lúc này lại nói tiếp: "Bá gia gia, cho dù người không đến tìm con, con cũng chuẩn bị đi tìm người đó, nữ nhân này nấu đồ ăn khó ăn như vậy cho con, con thấy nàng ta muốn làm con buồn nôn chết đi, người phải đòi lại công bằng cho con!"

Bảo Bảo càng nói giọng càng nghẹn ngào, nghe có vẻ rất uất ức.

Lúc này vẻ mặt của Dạ Đông Thần cũng hơn lúng túng, ban đầu rõ ràng là ông ta đưa Lạc Anh đến tìm Bảo Bảo tính sổ, nhưng bây giờ lại bị Bảo Bảo đáp trả lại như vậy, hình như trở thành Lạc Anh làm sai rồi.

Lạc Anh vội vàng giải thích nói: "Đại trưởng lão, ngài đừng nghe thằng bé nói bừa, số điểm tâm này đều do ta nhọc công vất vả làm ra, ta đã nếm thử mùi vị không có vấn đề gì, rõ ràng là nó đang nói bừa."

Lạc Anh vừa dứt lời Bảo Bảo đã nói tiếp: "Bá gia gia, con không có nói bừa, nếu người không tin thì nếm thử một chút là biết ngay!"

Bảo Bảo nói xong còn tự mình cầm một cái bánh đưa đến trước mặt Dạ Đông Thần, Dạ Đông Thần thấy vậy tự nhủ: Chuyện đã đến nước này chỉ có nếm thử một miếng mới được, đến lúc đó đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận trừng phạt Bảo Bảo, còn có thể tăng thêm tội ăn nói lung tung bôi nhọ người khác cho nó.

Nghĩ như vậy Dạ Đông Thần bèn nhận lấy điểm tâm Bảo Bảo đưa cho cắn thử một miếng, kết quả vừa cắn vào một cảm giác kì lạ khó tả lập tức tràn ngập trong khoang miệng Dạ Đông Thần.

Có đủ năm vị chua, ngọt, mặn, đắng, cay còn kèm theo mùi giống như mùi chân thối cả tháng chưa rửa, mùi vị này có thể nói là mùi vị khó ăn nhất mà Dạ Đông Thần sống tới từng tuổi này vẫn chưa từng nếm thử.

Nhưng Dạ Đông Thần biết nếu như vào lúc này ông ta không nhịn được, vậy chẳng phải chứng tỏ những lời Bảo Bảo vừa nói là thật hết sao, mọi chuyện trái lại đều là lỗi của Lạc Anh.

"Bá gia gia thấy thế nào, con không lừa người chứ?"

Bảo Bảo thấy vẻ mặt Dạ Đông Thần như ăn phải phân trong lòng không khỏi mừng thầm, vừa rồi miếng bánh đó đã bị thằng bé cố ý bỏ thêm một số nguyên liệu nặng mùi, chỉ cần Dạ Đông Thần không kiềm chế được nôn hết ra ngoài, ông ta sẽ không thể nào quở trách thằng bé nữa.

Nhưng điều khiến Bảo Bảo không ngờ là Dạ Đông Thần lại cắn răng nhắm mắt, cố gắng nuốt điểm tâm còn khó ăn hơn cả phân xuống, thấy vậy Bảo Bảo còn không nhịn được muốn nôn giùm ông ta.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Dạ Đông Thần bèn giận dữ quát Bảo Bảo: "Vừa rồi lão phu đã nếm thử món điểm tâm này rồi, rõ ràng mùi vị rất ngon không hề có vấn đề gì, đều tại ngươi cố tình bôi nhọ Lạc Anh. Với hành vi như vậy, lão phu là bá gia gia của ngươi cần phải dạy dỗ ngươi đàng hoàng mới được."

Dạ Đông Thần vừa nói vừa chậm rãi bước về phía Bảo Bảo, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.

Đối mặt với sự dồn ép của Dạ Đông Thần, Bảo Bảo lập tức hoảng sợ, suy cho cùng thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, trước đó đều dựa vào sự khôn lỏi để khiến Dạ Đông Thần và Lạc Anh phải chịu thiệt.

Nhưng nào ngờ lần này Dạ Đông Thần lại kiên quyết như vậy, ngay cả những thứ buồn nôn như thế cũng có thể miễn cưỡng ăn mà không thay đổi sắc mặt.

Thấy vẻ mặt không có ý tốt của Dạ Đông Thần đang từ từ bước về phía mình, Bảo Bảo chợt la lên theo bản năng: "A Mông thúc thúc mau đến cứu ta, có người bắt nạt ta!"

Bảo Bảo biết Dạ Ly Thần có việc phải ra ngoài, bây giờ trong điện Lăng Vân thằng bé chỉ có thể dựa vào một mình A Mông thôi.

Bảo Bảo vừa dứt lời, A Mông nghe thấy tiếng quả nhiên đã chạy đến, vừa nhìn thấy Dạ Đông Thần khí thế hùng hổ áp sát Bảo Bảo, A Mông cũng đã đoán sơ ra được chuyện đang xảy ra.

Chỉ thấy A Mông vội chắn trước mặt Bảo Bảo nói: "Đại trưởng lão, ngài đang làm gì vậy? Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ thôi, rốt cuộc đã mắc lỗi gì khiến ngài phải tức giận đến thế?"

Đối mặt với sự chất vấn của A Mông, Dạ Đông Thần lạnh lùng cười nói: "A Mông ngươi tránh ra, đây là chuyện nhà của Da gia bọn ta, lão phu là trưởng bối dạy dỗ một tiểu bối mắc lỗi cũng là chuyện đương nhiên, từ lúc nào đến lượt người ngoài như ngươi nhúng tay vào?"

Những lời này của Dạ Đông Thần nói nghe rất tổn thương, tuy A Mông được Dạ Ly Thần giao phó chăm sóc Bảo Bảo, nhưng suy cho cùng hắn ta cũng không phải là người của Dạ gia.

A Mông chần chừ một lát bèn giải thích rõ ràng nói: "Đại trưởng lão, tiểu nhân nhận sự giao phó của thần tôn đại nhân chăm sóc Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo có tổn hại gì tiểu nhân không thể ăn nói với thần tôn đại nhân được, có chuyện gì vẫn nên đợi thần tôn đại nhân về rồi tính."

Vào lúc này A Mông cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố hết sức kéo dài thời gian chờ Dạ Ly Thần trở về.

Nhưng Dạ Đông Thần dường như đã quyết tâm phải dạy dỗ Bảo Bảo, nhất là vừa rồi Bảo Bảo đã bỏ thêm gia vị vào món điểm tâm để trêu đùa ông ta, bây giờ Dạ Đông Thần đang vô cùng căm giận Bảo Bảo.

Thấy A Mông vẫn chắn trước mặt Bảo Bảo, Dạ Đông Thần chẳng muốn phí lời, vừa nhấc tay lên linh lực lập tức cuộn trào mãnh liệt tỏa ra, cả người A Mông bỗng chốc bị đánh bay.

Bay khoảng mấy chục mét cơ thể A Mông mới rơi phịch xuống đất, A Mông phun ra một ngụm máu tươi, dáng vẻ mặt mày tái nhợt của A Mông rõ ràng đã bị thương nặng, cũng không còn sức để nói chuyện nữa.

Sau khi giải quyết vật cản đường A Mông xong, Dạ Đông Thần lại nhìn về phía Bảo Bảo, khóe miệng đồng thời lộ ra nụ cười hung ác.

Bảo Bảo thấy vậy sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, la lên theo bản năng: "Mẫu thân người ở đâu mau đến cứu Bảo Bảo!"

Vào lúc quan trọng Bảo Bảo vẫn gọi Tô Tử Mạch đầu tiên, Dạ Đông Thần nghe thấy lời Bảo Bảo nói lại càng cười to hơn nói: "Lão phu đã nói từ lâu, mẫu thân ngươi không có tư cách gả cho phụ thân ngươi, không chừng nàng ta bây giờ đã chết ở đâu đó rồi, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chịu sự trừng phạt của lão phu đi!"

Vào lúc Dạ Đông Thần cách Bảo Bảo ngày càng gần, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo đầy giận dữ vang lên ở nơi gần đó.

"Ai dám bắt nạt con trai của bổn tiểu thư, đúng là không biết sợ là gì!"