Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 380: Trả giá thật lớn



Lúc này Bảo Bảo mới vội la lên: “Phụ thân mẫu thân, hai người phải tin tưởng con, con thật sự đã nghe thấy bà lão kia nói là do Thi Thanh Nghiên đã ra lệnh cho bà ta làm như vậy, mẫu thân người đã từng dạy con là không được nói dối, con thật sự không nói dối mà.”

Nhìn thấy Thi Thanh Nghiên không thừa nhận nàng ta đã làm ra chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo gấp đến độ đỏ bừng lên.

Tô Tử Mạch thấy dáng vẻ nóng vội của Bảo Bảo, trong lòng lại càng tức giận, hôm nay cho dù thế nào nàng cũng phải tìm ra chứng cứ phạm tội của Thi Thanh Nghiên.

Do dự một lúc sau đó Tô Tử Mạch đột nhiên đảo mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang giả chết ở trên mặt đất, tên này đúng là thủ lĩnh của đám buôn người kia, vừa rồi trong quá trình đánh lộn với bà lão kia thì hắn ta đã bị một vài vết thương nhỏ và ngã trên mặt đất.

Sau khi Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đến thì tên này đã biết Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch là hai người không dễ chọc, cho nên dứt khoát tương kế tựu kế giả chết nằm trên mặt đất, chỉ là hắn ta cũng không biết với tu vi của Tô Tử Mạch thì nàng đã sớm nhìn ra hắn ta giả chết thông qua nhịp thở của hắn ta.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch đi đến bên người của người đàn ông trung niên, sau đó hung hăng đạp cho hắn ta một cước rồi nói: “Đừng có mà giả chết với bổn tiểu thư.”

Sau khi bị Tô Tử Mạch hung hăng đá một cước, tên đàn ông trung niên bị đau lập tức giật mình bò từ trên mặt đất lên, Bảo Bảo thấy thế thì chỉ tay về phía người đàn ông trung niên kia rồi nói: “Mẫu thân, người này chính là thủ lĩnh của đám người buôn người kia, vừa rồi ở bên ngoài có nhiều trẻ con như vậy đều là do hắn ta lừa bắt đến, nếu không phải chúng ta xuất hiện thì đám trẻ con này sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn họ mang đi bán ở nơi khác.”

Người đàn ông trung niên bị Bảo Bảo chỉ vội vàng giải thích: “Tiểu huynh đệ à, ngươi hiểu lầm rồi, vừa rồi chúng ta đã giúp đỡ ngươi dạy dỗ lão bà kia mà, sao bây giờ ngươi lại lấy oán báo ơn đánh lại chúng ta vậy?”

Tên kia không hổ là thủ lĩnh của đám buôn người, liếc cái đã có thể nhìn ra Bảo Bảo là bảo bối trong lòng Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, cho nên chỉ cần nghĩ cách dụ dỗ được Bảo Bảo, như vậy nói không chừng hắn ta còn có thể giữ lại được tính mạng.

Chỉ là hắn ta không ngờ tới chính là Bảo Bảo căn bản nuốt không trôi dáng vẻ này của hắn ta, chỉ thấy vẻ mặt của Bảo Bảo kiên quyết nói: “Người đừng có mà ở đây nói nhảm, ngươi và lão bà kia căn bản chính là cá mè một lứa, hai người các người đều không phải là thứ tốt lành gì, vừa rồi ngươi cũng không phải là đang giúp ta, các ngươi chỉ là chó mèo cắn nhau mà thôi.”

Sau khi bị Bảo Bảo mắng như thế người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt chua xót, nhưng trong lòng hắn ta lại đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể tẩy rửa thoát được tội, trong lúc đó Tô Tử Mạch lại đi về phía của hắn ta.

Khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tô Tử Mạch, người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện một trận choáng váng, sau đó ý thức của hắn ta lập tức bị mất không chế.

Lúc này Tô Tử Mạch mới hỏi người đàn ông trung niên: “Ngươi vừa nói các người đang cùng bà lão kia giao thủ, vậy ngươi có nghe được những gì bà ta nói hay không?”

Đối mặt với lời chất vấn của Tô Tử Mạch, người đàn ông trung niên không cần suy nghĩ đã trả lời luôn: “Bà lão kia rất hung hăng càn quấy, bà ta còn luôn miệng nói bà ta là thủ hạ của Thi Thanh Nghiên tiểu thư, còn nói nếu ai đắc tội Thi tiểu thư thì chỉ có một con đường duy nhất đó là chết.”

Thi Thanh Nghiên vừa nghe xong thì lập tức căng thẳng, nàng ta trách mắng người đàn ông trung niên kia: “Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, Tử Mạch tỷ tỷ, loại người như bọn họ đều là những tên ác ôn, những lời nói của hắn ta căn bản không đáng tin, chúng ta vẫn là trực tiếp giết chết hắn ta đi.”

Thi Thanh Nghiên vừa nói vừa tiến lên muốn giết người diệt khẩu, Tô Tử Mạch thấy thế thì sắc mặt lạnh tanh nói: “Thanh Nghiên muội muội làm gì mà vội vã muốn giết hắn ta như vậy, vừa rồi Bảo Bảo nói bà lão kia đã nhận lệnh của ngươi, ta tạm thời cho rằng Bảo Bảo còn nhỏ tuổi không hiểu tình huống, thế nhưng mà tên này cũng không thể nói lung tung được, huống hồ hắn ta và ngươi vốn không quen biết, nhưng bây giờ lại có thể nói ra được tên của ngươi, bây giờ ngươi còn gì để nói hay không?”

Lời nói của Tô Tử Mạch vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Thi Thanh Nghiên lập tức thay đổi hết xanh lại trắng, nàng ta rất muốn tiếp tục nói dối để chống chế, thế nhưng mà bằng chứng đã bày ra trước mặt, nàng ta cũng không thể tìm được lý do nào để thoát tội.

Lúc này Tô Tử Mạch quay đầu lại nhìn về phía Dạ Ly Thần, vừa rồi nàng đã cố ý thi triển thuật sưu hồn với người đàn ông trung niên kia, có thể xác định được những lời nói của hắn ta đều là sự thật, hôm nay chứng cứ vô cùng xác thực bây giờ chỉ chờ xem Dạ Ly Thần sẽ xử trí Thi Thanh Nghiên thế nào mà thôi.

Sau khi Dạ Ly Thần xuất hiện hắn vẫn luôn bảo trì im lặng, sau khi phát hiện ánh mắt của Tô Tử Mạch đang nhìn mình, tất nhiên Dạ Ly Thần cũng hiểu ý tứ của Tô Tử Mạch.

Ngay lúc Dạ Ly Thần chuẩn bị mở miệng thì Thi Thanh Nghiên đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt của Dạ Ly Thần rồi nói: “Ly Thần ca ca, chuyện này thật sự không liên quan đến ta, ta thừa nhật Vương bà bà kia đúng là thủ hạ của ta, lúc trước trong nóng giận ta đã oán trách vài câu với bà ta, ai ngờ Vương bà bà này lại to gan dám vụng trộm ra tay với Bảo Bảo, những hành động này của bà ta ta hoàn toàn không biết cái gì cả.”

Thấy không thể trốn tránh chuyện nàng ta có quen biết với bà lão này, nên Thi Thanh Nghiên dứt khoát tránh nặng tìm nhẹ, đồ mọi trách nhiệm lên đầu Vương bà bà, dù sao bây giờ Vương bà bà này cũng đã chết rồi, có thể nói là chết không đối chứng.

Lúc này Dạ Ly Thần nói với Tô Tử Mạch: “Phu nhân, những lời nói vừa rồi của Thi Thanh Nghiên nàng cũng đã nghe thấy rồi, chuyện này có vẻ chỉ là hiểu lầm, bây giờ Bảo Bảo đã bình yên vô sự, bọn buôn người này cũng đã được giải quyết, không bằng chuyện này hãy dừng lại ở đây đi.”

Thấy đã đến lúc này rồi mà Dạ Ly Thần vẫn còn che chở chơ Thi Thanh Nghiên, sắc mặt của Tô Tử Mạch lập tức lạnh xuống.

Cho dù Thi Thanh Nghiên vẫn luôn miệng nói chuyện này không liên quan gì đến nàng ta, thế nhưng cho dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra được, bà lão kia nếu không nhận được mệnh lệnh của Thi Thanh Nghiên thì làm sao có lá gan động thủ với Bảo Bảo chứ?

Đạo lý đơn giản như vậy Tô Tử Mạch cũng không tin Dạ Ly Thần không nhìn ra, nói cho cùng Dạ Ly Thần vẫn nhớ đến ân tình năm đó của phụ thân của Thi Thanh Nghiên cho nên không thể ra tay độc ác với Thi Thanh Nghiên mà thôi.

Nghĩ đến đây giọng điệu của Tô Tử Mạch lập tức trở nên tức giận: “Dạ Ly Thần, đã đến lúc này rồi mà ngài còn thiên vị cho nàng ta, ngài phải biết là lần này nàng ta đã ra tay với Bảo Bảo, nếu không phải Bảo Bảo thông minh thêm vào đó chúng ta lại đến kịp thời, nói không chừng bây giờ Bảo Bảo đã bị thương rồi, nếu là chuyện khác thì cũng thôi đi, nhưng chuyện này lại liên quan đến sự an toàn của Bảo Bảo, ta phải khiến cho nàng ta trả giá thật lớn mới được.”

Tô Tử Mạch vừa nói xong thì trực tiếp giơ tay lên tấn công về phía Thi Thanh Nghiên, với tu vi của Thi Thanh Nghiên thì nàng ta không phải là đối thủ của Tô Tử Mạch, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi một kích, Thi Thanh Nghiên hoàn toàn có thể né tránh đòn tấn công của Tô Tử Mạch,

Nhưng khi nhìn thấy Tô Tử Mạch tấn công về phía mình, Thi Thanh Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ không có ý định né tránh.

Quả nhiên ngay khi nắm đấm của Tô Tử Mạch chuẩn bị đánh trúng Thi Thanh Nghiên thì Dạ Ly Thần đứng ở một bên vẫn ra tay ngăn Tô Tử Mạch lại, trong miệng nói những lời khuyên nhủ: “Phu nhân, nàng không nên vọng động, trước tiên chờ một chút đã.”