Xuyên Không: Chồng Vương Gia Khó Bỏ

Chương 67: Độc không có tội, mà dùng độc thì có tội!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lui xuống đi. Vân Hiểu Tinh nghĩ tới điều gì đó: “Cha ta còn ở nhà không?”

Dù sao thì nàng mua một mảnh đất lớn như vậy, lại còn thuê nhiều người như thế, dĩ nhiên phải nói với Vân Duệ Khải một tiếng.

Quản sự cung kính đáp: “Đại Tướng quân bộn bề nhiều việc, sáng sớm đã ra ngoài rồi. Nhưng để nô tài nói lại với ngài ấy, người có thể tùy ý điều chuyển người trong phủ với trang điền, có chuyện gì ngài ấy sẽ xử lý.

Một dòng nước ấm áp chảy qua trái tim của Vân Hiểu Tinh.

Đúng là cảm giác đi giúp người với được người giúp quá khác nhau!

Cha đỉnh quá!

Mảnh đất Vân Hiểu Tinh mua vô cùng màu mỡ, các công cụ đều có sẵn, dù những người ở Hạ Bát Lý đều là dân tị nạn, nhưng trước kia hầu như họ đều đã từng trồng trọt ở quê nhà. Còn chưa đến nửa tháng, thấy cuộc sống có hy vọng hơn, người nào người nấy đều hăng hái, trời còn chưa sáng đã có người ra đồng tất bật, cày bừa cho đồng ruộng tươm tất.

Ngọc Trân là đại nha hoàn thân cận của Vân Hiểu Tinh, cũng đi qua nhìn mấy lần xem, lần nào trở về cũng nói cho Vân Hiểu Tinh. Vân Hiểu Tinh cũng có chút hứng thú nghe, chỉ tiếc là gần đây nàng không có thời gian.

Trước đó nàng có tìm được vài loại thảo dược quý hiếm trong rừng trúc sau núi của phủ Bát Hoàng tử, cuối cùng cũng chiết xuất thành công. Mất

khoảng một tuần trong phòng thí nghiệm bào chế, lại cộng thêm thành quả nghiên cứu lúc trước của nàng, kết hợp với nhau có thể tạo ra liều thuốc hạ sốt, dược tính không quá mạnh nhưng cực kì dễ lây lan.

Mặc dù hiện tại thuốc này có thể xếp chung với độc dược, nhưng nếu dùng đúng cách cũng không phải vô dụng. Nàng vẫn cho rằng thuốc của bản thân không có lỗi sai nào, phải nhìn xem thuốc bốc cho ai, dùng như thế nào nữa.

Công việc của Vân Hiểu Tinh tạm thời kết thúc ở đây, nàng nhàn nhã ngồi uống trà ngắm hoa. Ngọc Trân không biết trước đó nàng vẫn luôn bận rộn trong phòng thí nghiệm, trong mắt của tiểu nha hoàn, rõ ràng là Vân Hiểu Tinh suốt ngày ngủ nướng, cứ ngủ như thế sợ rằng sẽ ngủ đến chán mất.

Hôm nay thấy Vân Hiểu Tinh cuối cùng cũng ra khỏi phòng, nàng ấy lập tức mang y phục đến: “Tiểu thư, người nhìn xem, quần áo này đều là hàng đặt may đấy! Tất cả đều dựa theo yêu cầu của người, vải bông, chống bám bẩn, mặc vào dễ dàng!”

Vân Hiểu Tinh lật xem, vải bông màu xanh lam, viền đen, vừa dày lại vừa chống bám bẩn. Nàng gật đầu hài lòng: “Đúng nó rồi, thưởng đi

“Đã thưởng rồi ạ, nhưng thợ may còn hỏi ta là cái này làm cho ai mặc mà tốn nhiều công sức như vậy" Ngọc Trân nói: “Người ở Hạ Bát Lý đúng là có phúc thật. Gặp được người, không chỉ có đất đai mà còn có cả thư viện, phát quần áo cho những đứa trẻ kia mặc nữa.

“Đồng phục là thứ nhất định phải có, gọn gàng nghiêm túc, nhìn cũng phải bắt mắt” Vân Hiểu Tinh là người rất kén chọn, nếu đã quyết định làm chuyện này thì nhất định phải làm cho tử tế, cũng may bây giờ nàng không thiếu tiền cũng không thiếu người.

Nàng lại hỏi: “Thư viện xây xong chưa?”

“Lần trước xem qua thì đã gần xong rồi, giờ có khi xong rồi đấy ạ? Tiểu thư, dù sao hôm nay cũng phải đưa y phục qua đó, người có muốn đi xem chút không?” Ngọc Trân thúc giục.

Vân Hiểu Tinh liếc qua: “Là ngươi muốn đi chứ gì?”

Ngọc Trân cười khì khì.

Mấy ngày nay Vân Hiểu Tinh thật sự rất bận rộn mệt mỏi, cũng định ra cửa giải sầu một chút, thế là bèn gật đầu. Ngọc Trân hớn hở chạy ra ngoài,

một lúc sau lại quay lại: “Tiểu thư.”

Đi theo sau lưng Ngọc Trân còn có Thường ma ma. Thường ma ma là người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, cung kính nói: “Lão nô bái kiến Đại tiểu thư

“Thường ma ma, có chuyện gì vậy?”