Xuyên Không Có Gì Thú Vị Đâu?

Chương 31: Lời đồn đãi



Thế nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Khi mà Chu Nghiên Vũ vừa trả tiền xong các món hàng mình mua, cất bước ra khỏi cửa tiệm thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ xa.

“Đó, chính là cửa hàng đó. Mau bắt lấy tên lừa đảo đó cho ta.”

“Dám trêu đùa ta, hắn ta mắt mù không biết tướng công ta là ai chắc.”

Giọng nói thập phần quen thuộc, còn chẳng phải là giọng nói vừa rồi còn chí choé cãi nhau trong tiệm kim hoàn sao. Đằng sau bà ta ngoài nha hoàn kia ra thì còn mấy anh trai đô con vô cùng, bắp tay người nào người nấy cảm tưởng có thể kẹp chết cả một con chó to.

Chết mất, hình như bà ta nhận ra nàng nói bừa rồi kêu đàn em tới xử nàng kìa! Chạy mau!

Nàng vội túm lấy cánh tay Xán nhi, kéo nàng ấy cùng chạy.

“Tiểu th… Công tử. Chậm thôi, sao tự dưng lại chạy nhanh như thế?”

Thấy bóng người thấp thoáng chuyển động từ đằng xa, phụ nhân kia ngay lập tức bắt sóng được: “Đằng kia. Hắn ta đang chạy kìa, mau đuổi theo.”

Nghe thấy thế nàng lại càng cắm đầu cắm cổ chạy, vượt qua bao nhiêu con phố, cũng vô tình xô ngã bao nhiêu quầy hàng của các tiểu thương, tiếng oán than rầm trời.

Nhưng cục diện hỗn loạn này cũng góp phần cản lối đám người kia. Bọn chúng dù có hung hãn bao nhiêu thì cũng chậm đi nhiều sau bao nhiêu chặng như vậy. Lẽ tất nhiên, Chu Nghiên Vũ dần cắt đuôi được bọn chúng.

Không biết là qua được bao nhiêu cú rẽ, Xán nhi mệt mỏi dừng lại: “Em hết chịu nổi rồi tiểu thư ơi. Quá mệt rồi, không thể chạy nổi nữa.”

Chu Nghiên Vũ ngoái đầu ra nhìn phía sau, không còn thấy có người đuổi theo nữa, mới an tâm dừng lại thở phì phò. Quá yếu ớt rồi, xém chút nữa chạy không kịp là tàn đời mất.

Ngưởi ra vô tấp nập, ngước mắt lên nhìn thì phát hiện không ngờ đó lại là Ngọc Thanh Lâu!

A bánh mật nho!

“Xán nhi, em đói bụng chưa?” Nàng quay sang hỏi Xán nhi.

“Dạ, cũng có chút.” Xán nhi ngại ngùng xoa xoa bụng, đi nhiều chạy nhiều như vậy thật sự tiêu hao nhiều sức của nàng ta a!

“Được, vậy chúng ta ghé vào Ngọc Thanh Lâu dùng bữa.”

Ngọc Thanh Lâu này ban ngày cũng chỉ là bán điểm tâm, đồ ăn bình thường cho thực khách, sau hoàng hôn mới là các thể loại giải trí thưởng thức phong lưu tuyết nguyệt. Dù sao thì có đầu bếp tay nghề tốt như vậy mà không biết tận dụng thì chính là đồ ngốc, phải tranh thủ mở cửa cả ban ngày để kiếm thêm chứ.

Nàng chọn ngay một bàn ở chính sảnh, không lên lầu thuê phòng bao riêng tư vì nàng cũng muốn hoà vào không khí đông đúc nhộn nhịp này xem sao. Thường thì ngồi ở chính sảnh đông người, cũng nghe được nhiều bát quái.

Mà thật vậy, vừa an toạ xuống gọi món không bao lâu thì nàng đã nghe những tiếng xì xào ở một bàn nọ.

“Ngươi nói xem, liệu chuyện này có phải do Hoà thân vương làm không?”

“Ta thấy tám chín phần mười là do hắn làm rồi. Hầy, ngông cuồng tự đại như vậy, có khi nào hắn sắp tạo phản rồi không?”

“Suỵt, nhỏ tiếng một chút. Tạo phản là điều ngươi có thể nói ra miệng hay sao.”

Chu Nghiên Vũ nghiêng tai lắng nghe, sờ sờ cằm suy tư. Đúng là tên này rất ngông nghênh ngang ngược, nàng cũng cảm nhận được sự không cam lòng của hắn. Nhưng hắn có liều lĩnh đến vậy không? Nếu thực sự là hắn chủ mưu thì hắn có thể ung dung bỏ đi thế sao, đúng là khiến cho người khác nắm thóp mà.

Nghĩ nghĩ một hồi lại nghĩ tới khối ngọc bội nàng đoạt của hắn. Thôi kệ không nghĩ nữa vậy, nàng cũng chưa nghĩ ra mình có điều gì cần nhờ vả hắn cả, chỉ là nàng lo xa, sợ thiệt nên đi đâu cũng cầm vài “tấm bùa phòng thân” thôi.

Hừ, nếu xin được thêm kim bài miễn tử của Cẩu Hoàng đế kia thì chắc nàng đi ngang còn được ấy chứ!

“Bên nhà Trương Thượng thư, xem chừng là thật sự náo nhiệt nha.”

“Còn phải nói sao, còn không phải do Trương Thượng thư cưng chiều ái thiếp, khiến ả ta không kiêng dè gì chính thê. Mấy đứa con thứ xuất kia cũng không ngoài mặt thì làm ra vẻ, trên thực tế cũng chẳng tôn trọng gì chủ mẫu mấy. Mà Trương tiểu thư tính tình cũng quá hiền lành, thật sự không phải đối thủ của mẹ con nhà đó.”

“Sự cố vừa rồi nghe bảo Trương phu nhân bị kinh sợ không nhỏ, hình như đã ngã bệnh rồi.”

“Thê tử bệnh tật, vậy mà trượng phu lại không thấy bóng dáng đâu, mặc kệ nàng ta. Quả thật khiến người ta lạnh tâm mà.”

Chu Nghiên Vũ ngồi bên yên lặng lắng tai nghe, thầm thở dài trong lòng: Đúng là nam nhân cổ đại.

Hầy, muôn đời vẫn tam thê tứ thiếp rồi lại sủng thiếp diệt thê, phụ nữ thời đại này một chút cũng không được trân trọng. Những bộ truyện nàng đọc kia gì mà một lần gặp gỡ nhớ mãi không quên, nhất kiến chung tình, vì nàng mà oanh oanh yến yến cũng không cần, thật đúng là lừa người mà.

Có điều, tình hình của Thư Di … không tốt lắm thì phải.

“Biết gì không, nghe nói Chu tiểu thư nhà Thái phó thực sự khuynh quốc khuynh thành, một lần gặp gỡ liền khó quên đó nha.”

“Thật không? Ta không cho rằng quý nữ danh môn kinh thành của chúng ta khuynh quốc khuynh thành được đến đâu, cùng lắm chỉ là dễ nhìn thôi, còn lại toàn thổi phồng lên dựa trên gia thế. Mỹ nhân duy nhất đại diện cho sắc đẹp kinh thành, phân cao thấp được với nữ tử Giang châu kiều nhu vô hạn chỉ có mình Lộ Khiết cô nương thôi.”

“Nói đến cũng là đáng tiếc, ta nghe nói Lộ Khiết cô nương gốc gác cũng là nhà thế gia, nhưng lụn bại do bị người ta liên luỵ, nên nàng ấy mới lưu lạc thế này. Chứ thử để nàng ấy có xuất thân gia thế tốt xem, khẳng định Hoa thần hằng năm đều là nàng ấy.”

“Cũng chưa chắc đâu. Ngươi nói vậy là chưa từng được nhìn thấy Chu Nghiên Vũ tiểu thư rồi. Trước đây khi nghe nói gia đình nàng chuyển đến kinh thành nhờ ân điển của Hoàng thượng, lại biết nàng gặp chuyện mất trí nhớ, sau đó liền ở lì trong nhà không chịu đi đâu. Ai ai cũng cho rằng nàng được dưỡng thành cao ngạo khó gần, lại mắc bệnh nên tính tình cổ quái, có người còn nói nàng dung mạo xấu không dám gặp ai kìa. Nhưng thấy nàng xuất đầu lộ diện, thật sự đoạt đi ánh mắt của toàn bộ mọi người.”

“Nghe nói sự việc hôm trước nàng ấy rất uy vũ, rất dũng cảm, không màng nguy hiểm mà cứu được phụ thân của mình. Cho dù không xinh đẹp đi nữa thì cô nương này cũng thật sự đáng quý a!”

Chu Nghiên Vũ không hiểu sao đề tài nói chuyện lại bị dẫn đến mình rồi, cười khổ lắc đầu hai cái, lại tiếp tục chuyên tâm ăn.

Đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng cười trầm thấp từ tính: “Ăn cũng thật nhiều.”