Xuyên Không Được Thú Nhân Cưu Mang

Chương 17



XUYÊN KHÔNG ĐƯỢC THÚ NHÂN CƯU MANG

TÁC GIẢ: KHUYẾT DƯỠNG ĐÍCH KIM NGƯ

EDIT: YANNIE

ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI W. A. T. T. P. A. D: yanniemaiyewotp1310

Chương 17

“Bạch Mục, cảm ơn ngươi.” Hai người sóng vai nhau đi, Celtic đột nhiên nói.

“Hả?” Bạch Mục khó hiểu, hắn bất thình lình nói cảm ơn là sao?

“Cảm ơn ngươi, vì giúp tộc nhân ta cách làm thịt muối". Celtic nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, hắn cảm thấy cậu đáng yêu cực kỳ.

“Ngươi nói cái này à, không phải ta đã nói là không có gì rồi sao? Hơn nữa ta cũng vì chính mình thôi". Thì ra là chuyện này.

“Ừm.” Celtic vui vẻ gật đầu, đây có phải là Bạch Mục xem nơi này là gia đình hay không.

“Celtic, chừng nào các ngươi đi ra ngoài vậy?" Cậu muốn làm thêm mấy cái sọt, để khi ra ngoài, chắc sẽ có thêm nhiều thứ có ích, tới lúc đó phải hái thật nhiều nên phải tranh thủ đan thêm sọt.

“3 ngày nữa, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là ta muốn đan thêm mấy cái sọt, như vậy có thể đựng thêm được nhiều thứ".

“Đan sọt là gì? ” Hắn chưa bao giờ nghe qua thứ này.

“Chính là mấy thứ ta làm thử gần đây đó. Nhưng mà phải cần thêm cây tre, ngươi giúp ta nha".

“Ừm để ta giúp ngươi". Hắn nhìn đôi tay xinh đẹp đến nỗi không có từ ngữ hoa mỹ nào có thể diễn tả được. Lần trước hắn giúp cậu tước tre, khi đó tay hắn hơi rát. Chuyện nặng nhọc thế này mà để giống cái làm thì hắn sao xứng với chức bầu bạn tương lai Bạch Mục được.

Cậu thấy hắn trả lời ngay lập tức cũng không nghĩ nhiều, chắc do hắn nhiệt tình ha? Thôi kệ đi dù gì sau này cũng là người nhà với nhau mà. (Ý ẻm là sau này ẻm ở chung nhà vs ae Celtic ấy, chứ ẻm chưa có suy nghĩ theo hướng là chồng chồng đâu).

Hai người ở trong bộ lạc đi dạo một vòng, dạo xong cậu mới hiểu rõ hoàn cảnh nơi này. Nếu không phải cậu thích ăn đồ ăn ngon, cần đi tìm mảnh đất màu mỡ để gieo trồng. Ngày đầu tiên tới đã vội vội vàng vàng nghĩ cách cải thiện sinh hoạt, về việc tham quan bộ lạc cũng quên bén mất.

Bộ lạc Dực Sư tộc diện tích rất lớn, trừ cái núi chứa đầy nhà (sơn động) ra, dưới chân núi là một mảnh đất trống rộng lớn. Có một khu vực được dựng làm nơi tế trời đất, nơi đó có đặt một cục đá làm đàn tế cho đại vu hoặc là nơi để các cặp đôi cầu thần thú chúc phúc. Từ vấn đề này cậu rút ra một kết luận. Người ở đây rất xem trọng bạn lữ.

Xung quanh bộ lạc có rất nhiều sông nhỏ chúng bao lấy bộ lạc rồi chảy về nơi xa xôi nào đó. Nước ở đây rất trong có thể thấy được cả đáy lâu lâu còn thấy vài chú cá tôm bơi qua bơi lại, bên bờ đều có những cục đá lớn. Con suối hình chữ S càng nhìn càng thích nhưng rất nhanh cậu phát hiện một chuyện quan trọng, có mấy dòng nước chảy quanh ba gò đất lớn, trong đó có cỡ 800 cái sơn động nên rất nguy hiểm, ở trong đó luôn ẩm ướt, tối thui lại còn khó di chuyển. Ngoài hang có làm một cái thang khá ghập ghềnh để cho giống cái, trẻ con lên xuống. Càng nhìn cái thang có nguy cơ khiến cho bị té xuống nên cậu càng quyết tâm phải dời mọi người xuống đất ở.

Về sau nếu có vật liệu liền thích hợp xây nhà, ở dưới chân núi có một vùng đất rộng lớn rất thích hợp để xây nhà sinh sống, về sau tộc nhân dọn ra đây vừa thuận tiện mà cũng không chen chúc trong sơn động.

Đang đăm chiêu cậu liền nhìn trúng chỗ đất kia, về sau có thể xây cái nhà lớn, phía sau thì làm thành chỗ trồng rau, đào ao nuôi cá nữa không quên nuôi tôm. yanniemaiyewotp1310. Cậu rất thích ăn hai con đó cũng từng vì sở thích mà học nấu ăn, không phải điêu đâu cậu có thể nấu ngon hơn mấy cái nhà hàng đó.

Tưởng tượng so với thực tế tàn khốc hơn rất nhiều. Cái thứ cậu tưởng tượng là một công trình lớn, haizzz đành chờ cải tạo đồ ăn xong rồi tính chuyện xây nhà vậy.

“Celtic ta muốn trồng một chút thứ này". Cậu suy nghĩ hồi lâu nói ra chuyện trồng trọt cho Celtic nghe còn chuyện xây nhà thì sau này nói vậy.

“Ngươi muốn trồng cái gì?” Celtic thấy kỳ quái, trong rừng rậm có nhiều cây như vậy rồi cần phải trồng thêm sao?

“Ta muốn trồng một số hạt giống, là loại ở quê nhà của ta". Bạch Mục nói xong trên mặt mang theo buồn bã.

“Được, ngươi dạy ta làm đi, ta giúp ngươi". Celtic hạ quyết tâm, việc tốn sức thì hắn làm, cậu chỉ cần đứng chống nạnh chỉ bảo hắn thôi.

Hai người dạo xong bộ lạc, liền đi trở về. Trong nhà còn có rất nhiều việc phải làm, Bạch Mục muốn ướp chân giò hun khói, Celtic muốn đem cây tre còn thừa tước. Trên đường về, tộc nhân nào cũng đều chào hỏi cậu, trên gương mặt của họ ai cũng cười thật rạng rỡ.

Về đến nhà, cậu thấy Angelo giống như một chú ong chăm chỉ, nhà được dọn dẹp sạch sẽ, thịt được chuẩn bị xong xuôi bỏ vào bình gốm để trong góc.

Angelo thấy bọn họ đã về liền ngừng tay, sung sướng cùng bọn họ chào hỏi: “Hai người về rồi ạ.”

Thấy khung cảnh ấm áp trước mắt trong lòng không khỏi hạnh phúc. Mỗi lần về nhà đều là bóng tối lạnh lẽo không có hơi ấm của người sống. Đã bao lâu rồi cậu mới hưởng thụ cảm giác này đây?

“Bọn ta về rồi, vất vả cho ngươi quá". Nhìn những chuyện cần làm đều đã được làm xong cậu có hơi ngại, đã ở ké rồi mà còn để chủ nhà làm hết.

“Có gì đâu, mấy chuyện này ngày nào ta cũng làm hết ấy mà". Angelo cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.

Celtic vẫn luôn nhớ kỹ rằng Bạch Mục nói phải nhanh một chút làm sọt, về nhà liền bắt tay tước tre.

Bạch Mục thấy Celtic chăm chỉ làm việc cũng không nói gì, xắn tay áo lên xử lý đống ruột thú. Hồi sáng cậu quên lấy ra phơi nhưng do thời tiết ở nơi này quá tốt nên ruột thú vẫn còn tươi, nhưng loay hoay nãy giờ cậu vẫn chưa tìm được nơi thích hợp để phơi ruột.

Cậu suy nghĩ một chút, rồi lấy một cây tre con nguyên, lấy cưa cầm tay. Cưa cây trê ra thành 3 đoạn ngắn cỡ 1 mét rồi cấm xuống khe đá trước sơn động. Sau đó đem ruột buộc lên phơi.

“Bạch Mục đại ca, cái này ăn được không? Ăn như thế nào?". Angelo thấy cậu hì hục làm thì cũng lon ton chạy tới góp vui.

“Có thể ăn được, chờ khi phơi khô dùng dầu chiên lên là có thể ăn". Cuối cùng cũng phơi xong, cậu tiếp tục chuẩn bị đi ướp chân giò.

Cậu lựa bốn cái chân sau để làm chân giò hun khói. Hôm qua cậu không có xử lý mấy cái chân này không biết lúc làm ra có mùi vị kì lạ gì không nữa? Hơn nữa làm món này đều là mùa đông, bây giờ chỉ mới mùa xuân. Thôi kệ đi làm không ăn được thì làm lại.

Bạch Mục đem chân bỏ lên tảng đá lớn sau đó bỏ muối vào. Ở mấy chỗ có máu liền đem muối tha vào, xoa xoa một hồi cho chân thú mềm như bông. Một bên làm một bên dạy cho Angelo, Angelo được xem như một học sinh nghiêm túc, lắng nghe từ đầu tới cuối không bỏ sót chữ nào. Tới cái chân thứ hai cậu liền đưa cho Angelo thực hành. Làm xong liền bỏ vào bình gốm.

“Celtic, ngươi có thể đi giúp ta lấy chút đất sét được không?” Làm gần xong hết cậu mới nhớ ra mình thiếu một nguyên liệu quan trọng.

“Được, ngươi chờ ta một chút.” Celtic nói xong buông tre trong tay, bay vèo ra ngoài. Thực mau hắn liền mang theo đất sét đã trở lại.

“Sao nhanh vậy?” Celtic từ lúc đi ra ngoài đến khi trở về đại khái không đến mười phút.

“Trong tộc Barron đại thúc có, nên ta tới tìm hắn lấy.” Trong tộc rất nhiều người già làm gốm nên liền tới xin một ít đất sét. Sau đó hắn ở bình gốm khẩu thả cái chén gốm, dùng đất sét phong kín mít.

Tui thi xong rồi, bây giờ khá rãnh, hứa ra chương nhiều hơn

Tui có chèn tên vào truyện, thông cảm cho tui nha 😢

VOTE VÀ CMT CHO TUI CÓ ĐỘNG LỰC 🥳

26/03/23