Xuyên Không: Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 109: Lễ Trảo Chu



Sáng sớm ngày hai mươi lăm tháng Chạp, Vạn ma ma theo lệnh của Sở Cửu Khuynh đến Phượng Thiên cung tẩy chu cho Ngũ hoàng tử.

Sau khi thỉnh an Đình Nguyệt Hy xong, Vạn ma ma mới nhẹ nhàng đặt Sở Khuynh Hàn ngồi trên giường, bà cầm một cây hành tây trắng tuyết, nhúng vào kim bồn đựng nước tẩm trường mệnh thảo, kim dữu diệp, cảm lãm chi, từng chút một vẩy trên đầu, lưng rồi trên người Sở Khuynh Hàn: "Nhất tẩy thông minh, nhị tẩy linh hoạt, tam tẩy một đời hạnh phúc tràn đầy."

Tẩy chu xong, Vạn ma ma liền xin phép cáo lui.

Đình Nguyệt Hy cùng Tống Như Quỳnh liền thay y phục cho Sở Khuynh Hàn.

Tiết trời tháng Giêng vẫn còn rất lạnh, nên nàng cũng không nỡ để nhi tử của mình ăn mặc quá mức phong phanh.

Sau một lúc, rốt cuộc thì đã thay xong y phục.

Sở Khuynh Hàn đội một chiếc mũ lông sói thượng phẩm, hai cái tai sói vểnh vểnh lên cực thú vị, trên búi tóc cột một cái chuông nhỏ, mỗi khi bé khẽ động, chuông sẽ lắc lư, tạo ra tiếng kêu 'leng keng' cực kì vui tai. Người bé mặc chiếc áo gấm nhỏ màu trắng, cổ áo cùng tay áo đều được đính lông thú, bên ngoài còn khoác thêm kiện áo choàng nhỏ màu đỏ tươi, trên chân mang một đôi giày da hươu, bộ dạng trắng trắng mềm mềm hết sức khả ái đáng yêu.

Đình Nguyệt Hy nhịn không được, liền hôn lên cái má phấn nộm của nhi tử một cái.

"Hàn Hàn, khi chọn đồ, con tuyệt đối không được chọn trang sức cùng phấn son a!" Đình Nguyệt Hy vẫn là không yên tâm lắm, trước khi đi vẫn phải dặn dò bé con nhà mình một tiếng.

Không biết Tiểu Khuynh Hàn có biết mẫu thân mình nói gì hay không, chỉ thấy bé gật đầu một cái.

"Hảo hài tử!" Đình Nguyệt Hy cười cười nhéo má bé.

Sở Khuynh Hàn lập tức lấy tay bụm má lại, đôi mắt to tròn nhìn nàng chớp chớp hai cái, môi hơi dẩu ra, làm như ủy khuất lắm vậy.

Mẫu thân bắt nạt người ta!

"Nương nương, đến giờ rồi, nương nương cùng

Như tỷ tỷ nên xuất phát thôi." Đàn Diệp Hương từ bên ngoài tiến vào, nhắc nhở nàng.

"Được rồi, đi thôi." Đình Nguyệt Hy giao lại Sở Khuynh Hàn cho Tống Như Quỳnh ôm, nàng đi ra cổng, ngồi lên nghi trượng hướng Ngự Hoa Viên mà đi.

Trong Ngự Hoa Viên, Thái hậu sớm đã đến Huy Lầu các ngồi chờ rồi.

Ngay cả Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử ốm yếu nhiều bệnh cũng dành ra chút thời gian đến tham dự lễ Trảo Chu của Ngũ hoàng đệ.

Kinh ngạc thay, hôm nay Đại công chúa Sở Diệu Thy cũng đến tham dự.

Nhũ mẫu phụ trách chăm sóc hoàng tự ở Long Tôn sở cũng ôm theo Lục hoàng tử ốm yếu do Huệ Dung hoa sinh đến.

Lục hoàng tử đã gần một tuổi rồi mà dáng dấp vẫn chỉ như một hài tử mới sinh.

Huệ Dung hoa gắt gao nhìn chằm chằm nhũ mẫu, lại nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của Lục hoàng tử, nàng ta càng thêm oán hận không tưởng.

Nhũ mẫu nuôi làm sao mà con nàng ta ngày một nhỏ?

Nhất định là do bọn cẩu nô tài ở Long Tôn Sở đã ngược đãi nó!

Ngay cả Nhân phi cũng dẫn theo Nhị công chúa Sở Tình Ngọc đến.

Nhị công chúa Sở Tình Ngọc đã hơn bốn tuổi, y phục mặc trên người đều là thượng phẩm, dáng vẻ mềm mại, hết sức nhu thuận khả ái.

Mai tần vừa nhìn thấy nhi nữ của mình đã rơm rớm nước mắt, muốn chạy đến ôm lấy nó mà không được.

Người đỡ đầu cho Nhị công chúa là Nhân phi chính nhị phẩm, còn Mai tần chỉ là một chính ngũ phẩm cung phi, sao dám ngang nhiên càn rỡ?

Mà Nhị công chúa cũng chỉ nhận định Nhân phi là mẹ.

Nhị công chúa được Nhân phi đón đi từ khi còn nằm trong nôi, đến nay đã gần năm năm, liệu nó có chịu nhận lại Mai tần hay không?

Đương nhiên là không.

Vì thế, cho dù có muốn chạy đến ôm con cách mấy, Mai tần cũng phải cố gắng kiềm nén tâm tình.

"Mẫu phi a..." Nhị công chúa ngây ngô lắc lắc ống tay áo của Nhân phi, "Vị nương nương đó là ai nha?"

Nhân phi thấy người Nhị công chúa chỉ là Mai tần, nhất thời cũng không biết nói sao cho phải, nàng chỉ đành cười nói, "Đó là Mai tần, sau này Ngọc nhi phải gọi nàng là Mai tần nương nương."

"Nga?" Nhị công chúa gật đầu, sau đó liền đứng im lặng bên cạnh Nhân phi, không hỏi thêm gì cả.

Một lúc sau, Đình Nguyệt Hy cũng đã ôm theo Sở Khuynh Hàn đến Ngự Hoa Viên, bên cạnh nàng còn có Sở Cửu Khuynh đi cùng.

Vì bên ngoài tuyết còn đang rơi rất lớn, nên lễ Trảo Chu của Ngũ hoàng tử sẽ được tổ chức trong điện chính Huy Lầu các.

Nàng ôm theo Sở Khuynh Hàn tiến đến thỉnh an Thái hậu.

Thái hậu mỉm cười gật đầu, cho nàng ngồi xuống ghế.

Giữa điện chính có một chiếc thảm lông thật dày được vuốt thẳng, trên thảm bày rải rác những món đồ khác nhau, có thể nói là rực rỡ muôn màu, khiến người ta hoa cả mắt.

"Bệ hạ, giờ lành đã đến rồi." Vu Tả đối hắn cung kính bẩm báo.

Sở Cửu Khuynh gật đầu: "Bắt đầu đi!"

Một tiếng lệnh vang ra, lễ Trảo Chu của Ngũ hoàng tử chính thức bắt đầu.

Thái hậu quay sang nhìn Đình Nguyệt Hy,hiền từ nói: "Hiền phi, ngươi để Ngũ hoàng tử ngồi lên thảm đi."

Đình Nguyệt Hy gật đầu, ôm Sở Khuynh Hàn tới giữa thảm lông, nhẹ nhàng để xuống.

Sở Khuynh Hàn ly khai cái ôm ấp của mẫu thân, dẩu cái miệng nhỏ, hai con mắt trong suốt mở to nhìn mọi người xung quanh tràn đầy những dáng tươi cười khác nhau, muôn hình muôn vẻ.

Vào lúc này, mọi người ai cũng thấy rõ bộ dáng của Ngũ hoàng tử, đều không nhịn được mà than nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt xanh ngọc lục bích lúng liếng linh hoạt xoay quanh, không hề sợ hãi tò mò nhìn bốn phía, thỉnh thoảng bé còn nở nụ cười khiến một đám mệnh phụ phu nhân hận không thể tiến lên ôm lấy mà nựng nịu một phen.

Riêng chúng phi tần thì đố kị đến muốn nội thương!

Triều Dĩ Nghiên hôm nay cũng đến tham dự, nàng ngồi cạnh Quan Cảnh Hiên, nhìn bộ dáng Ngũ hoàng tử tinh xảo khả ái, nhịn không được hai mắt cũng sáng lên long lanh.

Cùng với nhi nữ nhà nàng bộ dáng đáng yêu giống nhau a!

"Phu nhân, nàng thích Ngũ hoàng tử đến thế sao?" Quan Cảnh Hiên hết nói nổi nhìn phu nhân nhà mình, nàng ở Thái úy phủ cưng chiều nhi nữ còn chưa đủ sao?

"Ngũ hoàng tử khả ái như vậy, ai mà không yêu chứ!" Biểu cảm của Triều Dĩ Nghiên giống như muốn ôm Sở Khuynh Hàn về làm của riêng vậy.

"Nàng thích Ngũ hoàng tử như vậy, hay là sau này cho Nhiên Nhiên nhà chúng ta đi ứng tuyển Hoàng phi đi?" Quan Cảnh Hiên cười nói, "Chẳng phải khi đó Ngũ hoàng tử liền phải gọi nàng là hoàng nhạc mẫu sao?"

Triều Dĩ Nghiên lườm Quan Cảnh Hiên một cái, "Ứng tuyển gì chứ? Có giỏi thì chàng tự đi mà ứng tuyển! Nhi nữ của thiếp không được phép rời xa thiếp nửa bước!"

Quan Cảnh Hiên nhíu mày, hắn có cảm giác hình như gần đây phu nhân nhà hắn đã thay đổi không ít.

Giống như muốn leo lên đầu hắn ngồi luôn rồi.

Nhưng không sao, đội phu nhân lên đầu là trường sinh bất tử mà!

Ngồi bên cạnh Quan Cảnh Hiên là Quân Tự Phong.Y nhìn phu thê hai người ân ái sớm đã không chịu nổi rồi, phe phẩy cây quạt cổ trên tay, y nhỏ giọng nói: "Thái úy đại nhân, đây mới là lễ Trảo Chu của Ngũ hoàng tử mà thôi, ngài ấy chỉ mới một tuổi, thỉnh ngươi tự trọng một chút."

Quan Cảnh Hiên nhìn Quân Tự Phong, thâm ý cười nói một câu: "Đa tạ Thừa tướng đại nhân nhắc nhở, chỉ là hôm nay Cửu Vương gia cũng tham gia lễ Trảo Chu này, ta biết hai người là bằng hữu thâm giao, bình thường cũng dính nhau một chỗ, sao hôm nay lại ngồi tách biệt vậy?"

Quân Tự Phong uống một chung rượu, mắt cũng không có nhìn Quan Cảnh Hiên lấy một cái, "Chuyện riêng của bổn tướng, không cần ngươi quan tâm!"

Sau đó, Quân Tự Phong liếc nhìn Sở Thần Minh đang ngồi uống rượu cùng các vị Vương gia khác, thấy hắn không lộ ra bất kì dáng vẻ gì, y lập tức hừ lạnh rồi quay đi.

Giờ phút này, Sở Khuynh Hàn nheo nheo đôi mắt mười phần đúc ra từ Sở Cửu Khuynh nhìn hết xung quanh rồi lại bình tĩnh nhìn đống đồ vật trước mặt, quay qua quay lại nhìn Sở Cửu Khuynh, thốt ra hai tiếng: "Phụ... hoàng..."

Hai tiếng vừa thốt khiến mọi người kinh ngạc há mồm trợn mắt.

Khóe môi Sở Cửu Khuynh cong cong, đáy mắt thoáng qua một tia hài lòng.

Nhi tử của hắn đúng là hiếu thuận nha!

Đình Nguyệt Hy ngược lại toàn thân tỏa ra một tầng ai oán nhìn hảo nhi tử của mình, được lắm, ngày ngày ngươi ở bên cạnh mẫu thân, mẫu thân chiếu cố ngươi từng li từng tí nhưng tâm tư của ngươi chỉ hướng về phía phụ hoàng a! Thối tiểu tử, về cung ngươi sẽ không yên với mẫu thân đâu!

Thục phi xoắn chặt khăn tay, cười nói: "Bệ hạ, Ngũ hoàng tử nên chọn đồ vật đoán tương lai rồi."

Sở Cửu Khuynh đột nhiên đem Ngọc Ban Chỉ đeo trên ngón tay cái tháo ra, thả vào đống đồ vật, cười nói với Sở Khuynh Hàn, "Hoàng nhi ngoan, bắt món đồ con thích đi."

Hai mắt Sở Khuynh Hàn sáng lên long lanh, từng bước chập chững đi về phía Ngọc Ban Chỉ vừa được Sở Cửu Khuynh ném xuống thảm lông.

Một màn trước mắt làm Đình Nguyệt Hy kinh ngạc đến ngây người.

Nàng cũng không đoán ra được sẽ có kết quả này.

Chúng phi tần cùng các mệnh phụ phu nhân cũng hồi hộp nhìn theo từng cử động của Ngũ hoàng tử, sợ mình bỏ mất thời khắc quan trọng nhất.

Trang phi nhìn sang Nhị hoàng tử xong thì liền ghen tỵ ra mặt, căm tức nhìn theo từng động tác của Ngũ hoàng tử. Ngọc Ban Chỉ biểu trưng cho quyền lực độc tôn của Thiên hoàng, từ khi nào thì xuất hiện trong đống đồ vật đoán tương lai này rồi?

Điều này biểu thị cho cái gì?

Chẳng những các phi tần ghen tỵ mà tâm tư các đại thần cùng Vương gia ngồi trong điện chính cũng biến chuyển không ngừng.

Quân Tự Phong dùng quạt phe phẩy, xem ra Bệ hạ sớm đã có quyết định rồi.

Quan Cảnh Hiên cũng không có ý kiến gì về việc làm của Sở Cửu Khuynh, hắn là Thiên hoàng, hắn muốn làm gì, hạ thần dưới trướng có thể quản sao?

Sở Thần Minh ngược lại khoanh tay nhìn Sở Cửu Khuynh ngồi trên long ỷ, hoàng tôn của hắn lúc nào cũng thích làm mấy chuyện kinh thiên động địa.

Ngay trong lúc mọi người còn đang chăm chú nhìn chằm chằm Ngũ hoàng tử thì Sở Khuynh Hàn đã vươn tay ra, thích thú nhặt lấy Ngọc Ban Chỉ, cầm chơi một lát xong liền ném vào trong chiếc giỏ nhỏ cầm theo trên tay.

Ngũ hoàng tử thật sự bắt nhẫn ngọc của Thiên hoàng!

Đình Nguyệt Hy nhìn nhi tử mình, thật muốn xuống dưới đem bé ôm lên đây đánh một trận, nàng có dạy Tiểu Khuynh Hàn bắt Ngọc Ban Chỉ đâu chứ?

Hàn Hàn à, không phải thứ đó! Ngươi mau bỏ nó ra khỏi giỏ cho mẫu thân!

Ngươi có thể bắt thứ khác mà!!!

Nhưng Sở Khuynh Hàn chỉ nhìn Đình Nguyệt Hy một lát rồi tiếp tục dán mắt vào đống đồ vật đoán tương lai.

Không biết bé suy nghĩ gì trong đầu, sau một lúc liền ngồi xuống, bàn tay mũm mĩm như búp măng non từ từ cầm lấy từng món đồ vật, tất cả đều gom hết vào trong giỏ nhỏ.

Hết chương 109.