Xuyên Không: Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 124: Mưu Hại



Bảo Hương lầu.

Tuyết rơi trắng xóa bao trùm cả Bảo Hương lầu xa hoa.

Quý Tuệ Lam giẫm phải một bông tuyết vừa chạm trên mặt đất, miệng ngân nga bài hát chân phụ họa múa theo, mơ hồ là một bài đồng dao.

Kỹ thuật múa của nàng ta rất đẹp, nhưng khi Sùng Thôn nhìn thấy ánh mắt của Quý Tuệ Lam lại sinh ra chút sợ hãi.

Nàng ta cười đẹp đến mê hồn, tựa như chỉ có mình nàng đang đắm chìm trong mộng đẹp, cho đến khi vô tình liếc mắt hướng về gương đồng, trông thấy người trong gương đang mặc trang phục của Thiên Quốc nhảy múa một mình, tiếng hát của nàng ta mới im bặt.

Nàng ta như bừng tỉnh khỏi đại mộng, ánh mắt mờ mịt hồi lâu, bỗng nhiên xông về chiếc gương đấm đá liên tục vào mặt gương.

"Nương... nương nương..." Sùng Thôn nơm nớp lo sợ hô lên.

Dường như Quý Tuệ Lam không nghe thấy tiếng gọi của đối phương, nàng ta vẫn tiếp tục đấm mặt gương, giống như trong gương đang cất giấu kẻ thù không đội trời chung.

"Nương nương." Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của cung nữ, "Hiền phi nương nương đến thăm."

Quý Tuệ Lam giận dữ hét lên: "Câm miệng!"

Bên ngoài rốt cuộc không còn tiếng nói nữa.

Quý Tuệ Lam quay đầu cực kỳ chậm rãi, cười nói: "Hy thân mến, chờ một chút, ta lập tức tới ngay."

Nàng ta vừa cười ha ha vừa bước ra ngoài cửa. Lúc lướt qua Sùng Thôn, Sùng Thôn theo phản xạ lùi về phía sau vài bước, nhìn bóng lưng nàng ta như nhìn thấy yêu ma.

Vừa ra đến sảnh điện sáng rực ánh nến đỏ, gương mặt Quý Tuệ Lam lại hiện lên dáng vẻ ngây thơ, mỉm cười vô hại: "Hy, ta còn đang định đi tìm muội đây."

Đình Nguyệt Hy chậm rãi quay đầu, ánh mắt đánh giá nhìn Quý Tuệ Lam: "Tìm ta?"

Quý Tuệ Lam gật đầu, bước nhanh đến trước mặt nàng: "Ta nghe nói muội nghĩ quẩn muốn tự sát, bản thân muốn chạy ngay đến Phượng Thiên cung để thăm, nhưng ngại bên ngoài trời đổ tuyết lớn quá, muội cũng biết ta không chịu được lạnh mà."

Đột nhiên Đình Nguyệt Hy nở nụ cười.

"Hy, muội làm sao vậy?"

Ngăn cách các nàng là một chiếc bàn, Đình Nguyệt Hy vươn tay nhận lấy khay gỗ từ trên tay Tống Như Quỳnh, đưa đến trước mặt nàng ta: "Chẳng hay... thứ đồ này có phải là của tỷ đánh rơi không?"

Ánh mắt Quý Tuệ Lam đảo qua chiếc khuyên tai hồng ngọc phỉ thúy trên khay bạc, đáy mắt chợt phát lạnh, "Đây là đồ ta đánh rơi thật, muội muội, muội thật tốt, còn tìm nó giúp cho ta."

"Những món đồ này là tỳ nữ của ta nhặt được gần nơi Nhan Nhan bị rơi xuống nước." Đình Nguyệt Hy trào phúng cười: "Diễm phi, đến bây giờ tỷ còn muốn dối gạt ta sao?"

Nàng còn tưởng Quý Tuệ Lam này sẽ còn chối bây chối bẩy một phen, nhưng không ngờ, nàng ta chỉ nghiêng đầu hướng nàng cười, nụ cười này không nói ra được có bao nhiêu là quỷ dị.

"Phải, tiểu công chúa là bị ta dùng đá ném vào chân nó, bị đau, nó mới rơi xuống hồ Trầm Bích, sau đó liền bỏ mạng a." Quý Tuệ Lam cười tươi hơn hoa, "Khuyên tai này là ta cố tình đánh rơi lại chỗ đó."

"Tại sao phải làm như vậy?" Nàng đứng bật dậy, tức giận, tròng mắt theo đó cũng đỏ lên: "Nó chỉ là một tiểu hài tử còn chưa tròn ba tuổi, nó thì có tội tình gì chứ hả?"

Quý Tuệ Lam lại cực kì bình tĩnh, rút một con dao giấu sẵn trong ống tay áo ra.

Mọi người trong phòng đều bị hành động này của nàng ta dọa cho sợ hãi, một vài cung nữ nhát gan hoảng sợ đến mức kêu ra tiếng.

Đình Nguyệt Hy chấn động, nàng vừa mới lui về phía sau một bước đã thấy Quý Tuệ Lam vươn người đưa cây dao tới.

Quả nhiên như nàng nghĩ, Diễm phi này không bình thường như vẻ bề ngoài,còn định cầm theo vật hành hung này gài bẫy nàng.

Cứ làm theo những gì nàng đã nghĩ trước, nàng không tin Quý Tuệ Lam này không rơi vào bẫy của Thái Hậu.

Vừa dứt,Quý Tuệ Lam cầm chuôi đưa về phía Đình Nguyệt Hy, còn lưỡi dao sắc nhọn nhắm ngay bản thân mình.

"Đình Nguyệt Hy." Giọng nói Quý Tuệ Lam như mê như hoặc, "Muội hận ta lắm đúng không? Hận ta cướp mất sự sủng ái của muội, cướp mất đứa con muội yêu thương, cướp mất đi sự tín nhiệm của Thái hậu... đâm ta đi, nếu như muội còn không mau chóng ra tay, ta sẽ rất nhanh cướp mất mạng sống đứa con còn lại của muội, cho muội sống trong đau khổ suốt quãng đời còn lại..."

Nàng rốt cuộc đã đúng – nữ nhân trước mắt này nguy hiểm khác thường.

Ngây thơ vô hại, nhiệt tình hào phóng, giống như là một người bằng hữu tốt... nhưng thực chất chẳng khác nào một con rắn độc xinh đẹp, bề ngoài hiền dịu nhu mì, nhưng một khi đã bị nó cắn phải, ngươi nhất định sẽ chết ngay tức khắc!

"Hy." Quý Tuệ Lam tiến gần từng bước, cười nhét cây dao nhọn hoắt kia vào tay Đình Nguyệt Hy, "Nếu muội còn không nhanh lên, ta sẽ đổi ý mà hét toáng lên đó!"

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên kéo tới, Đình Nguyệt Hy cố gắng vờ giãy giụa nói: "Buông tay! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cản Diễm phi lại!"

Lúc này các cung nữ mới phục hồi tinh thần, lập tức nhao nhao vây quanh, ba chân bốn cẳng tiến lên muốn đoạt được cây dao.

Quý Tuệ Lam liếc nhìn các nàng bằng ánh mắt cùng cực lạnh lẽo âm u, trực tiếp bắt lấy tay của Đình Nguyệt Hy đang cầm dao, hướng vai phải mình đâm một nhát...

"A!!!"

"Ha..Quả đúng như thế. Ngươi thực thi cũng nhanh đấy." Đình Nguyệt Hy thầm cảm thán, bởi nàng chỉ chờ mỗi chuyện này xảy ra thôi.

Cửa cung vừa mở ra, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Nghe thấy tiếng Quý Tuệ Lam kêu đau thảm thiết, Thái hậu đang vịn tay Bạch Ái bước đi, ngay cả ô cũng không kịp che đã vội vã tiến vào Bảo Hương lầu.

Phía sau lưng Thái hậu, Hoàng hậu cũng chậm rãi tiến vào.

Chứng kiến tình cảnh bên trong, sắc mặt Thái hậu đột biến, lại buông tay Bạch Ái ra, bổ nhào về phía Quý Tuệ Lam, dùng tay cầm máu vết thương của nàng ta: "Nhanh đi mời thái y!"

Lại là một loạt tiếng bước chân rối loạn.

Thái hậu ôm lấy Quý Tuệ Lam bảo vệ trong ngực, giống như một người mẫu thân đang che chở cho nhi nữ của mình, bất kể là ai cũng không cho lại gần.

"Lam Lam, con nói cho ta biết." Thái hậu cảnh giác nhìn quanh bốn phía, "Đã xảy ra chuyện gì? Là ai có lá gan lớn như vậy, dám làm tổn thương con?"

Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Quý Tuệ Lam ngẩng đầu yếu ớt, đôi mắt rung rưng lướt qua một cách chần chừ, cuối cùng cố định trên mặt Đình Nguyệt Hy, lã chã như chực khóc: "Hy, tại sao muội phải đối xử với ta như vậy?"

Sắc mặt Đình Nguyệt Hy cũng dần chuyển sang không còn tí huyết sắc nào

Nàng cảm thán mình càng ngày càng thăng hạng về mặt diễn xuất a~.

"Còn chờ gì nữa?" Thái hậu tức giận nói, mau chóng bắt nhịp cùng nàng, "Mau bắt Hiền phi lại!"

Hai thị vệ lập tức tiến tới giữ chặt vai nàng, một mực bắt ép nàng quỳ xuống.

"Thái hậu! Xin người hãy tin tưởng thần thiếp, thần thiếp không có..."

"Đủ rồi!" Thái hậu lớn giọng cắt ngang lời thanh minh của Đình Nguyệt Hy, tay mỗi lúc càng thêm ôm chặt lấy Quý Tuệ Lam,ánh mắt rét lạnh nhìn nàng, "Ai gia không muốn nghe ngươi giải thích nữa! Người đâu, lôi Hiền phi ra ngoài sân viện, bắt nàng quỳ hối lỗi cho ai gia!"

"Thái hậu! Thái hậu! Thái hậu!" Đình Nguyệt Hy lắc đầu liên tục, nàng ra sức vùng vẫy, nhưng nàng là thân phận nữ nhi, sao có thể chống lại hai thị vệ một thân võ công?

Hai thị vệ kia dùng sức ấn nàng quỳ xuống, đầu gối chạm phải nền lót đá sỏi lổm chổm, nàng cắn môi nén đau, cũng không cất giọng la hét thêm nữa.

Sở Cửu Khuynh nghe được tin tức, sau khi xử lí xong tấu chương thì đã vội vàng chạy đến Bảo Hương lầu, cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên chính là Đình Nguyệt Hy đang quỳ trên đất, thứ hai là cơn giận của Thái hậu chưa tiêu tan.

"Mẫu hậu." Sau khi tiến vào trong đại điện hành một lượt lễ xong, Sở Cửu Khuynh vội hỏi, "Tuệ Lam thế nào rồi?"

"Thái y vừa đi. Hoàng hậu đang ở bên trong trò chuyện với Lam Lam." Thấy Sở Cửu Khuynh sắp sửa bước vào phòng trong, Thái hậu mở miệng gọi hắn lại, "Con từ từ đã..." Sau lại hướng sang Sùng Thôn đang quỳ trên đất, quát: "Nói!"

Đại cung nữ Sùng Thôn đang quỳ trên mặt đất, bị Thái hậu nghiêm nghị quát một tiếng, sợ hãi liên tục mở miệng nói: "Vâng, vâng! Hôm nay Hiền phi nương nương khí thế hung hăng chạy đến đây, chỉ vì một cái khuyên tai mà vu khống Diễm phi nương nương có liên quan đến việc Bát công chúa rơi xuống hồ Trầm Bích bỏ mạng, Diễm phi nương nương nói mình không có làm! Mặc cho Diễm phi nương nương ra sức giải thích, Hiền phi nương nương không tin là không tin, nhất định phải buộc tội cho bằng được! Hiền phi nương nương càng nói càng kích động, trong người nàng có giấu sẵn hung khi, nhất thời kích động lao đến đâm Diễm phi nương nương bị thương!"

Sở Cửu Khuynh nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Mẫu hậu đã thẩm vấn những người khác rồi sao?"

Thái hậu nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngoại trừ Sùng Thôn cũng chỉ còn cung nữ Tiêu Dương Như, ai gia đã sai người dẫn nàng ta đến Thận Hình ty, về phần Hiền phi thì giao cho Bệ hạ xử trí!"

Nghe ra được ám chỉ của Thái hậu, Sở Cửu Khuynh trầm mặc một lát: "Mẫu hậu, nhi thần cho rằng người vẫn luôn yêu thích Hiền phi..."

Không đợi hắn nói xong, Thái hậu đã tức giận nói: "Nhưng ai gia không thể dễ dàng tha thứ chuyện nàng ta làm tổn thương Cầm Nhi!"

"Mẫu hậu, Diễm phi không phải là Tiểu Cầm."

"Chính là Cầm Nhi!" Thái hậu một mực khẳng định chắc chắn, "Bệ hạ, cho dù ngộ thương thì vẫn là cố ý, hành động lần này của Hiền phi vô cùng cuồng vọng, nàng ta cần phải được dạy dỗ!"

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, đương nhiên không thể gạt được Hoàng hậu.

Nàng ta rất nhanh lấy cớ thăm hỏi thương thế, đi đến bên cạnh Quý Tuệ Lam, mỉm cười: "Thật là lợi hại."

Cánh tay Quý Tuệ Lam đã được băng bó thành một vòng vải trắng, bởi vì mất máu mà sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng sự trắng bệch này chẳng những không ảnh hưởng gì đến nhan sắc mà ngược lại còn khiến nàng ta tăng thêm vẻ điềm đạm khả ái, làm người khác nhịn không được muốn che chở và chăm sóc nàng ta, không để nàng ta phải chịu thương tổn nào.

Nàng ta nháy mắt với Hoàng hậu vài cái: "Vở kịch này, Hoàng hậu nương nương thấy hay chứ?"

"Hay! Đương nhiên là hay!" Ánh mắt Hoàng hậu nửa thưởng thức nửa kiêng kị: "Hiền phi hầu hạ Thái hậu cung cúc tận tụy, hơn nữa còn cùng nhau ở Di Hòa viên ba năm, tình cảm tích lũy được không phải là ít. Trong Bình An Thành này, sau khi mất đi sủng ái, Thái hậu chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta! Nhưng muội có thể quyết đoán giẫm đạp vị trí của Hiền phi, chưa tới hai tháng đã khiến Thái hậu xem muội như người thân ruột thịt, trăm phương ngàn kế che chở bảo vệ cho, thật khiến người khác phải nhìn lại với cặp mắt khác xưa!"

"Hoàng hậu nương nương quá khen rồi, chỉ là tài mọn của thần thiếp mà thôi." Quý Tuệ Lam dựng thẳng đầu ngón tay dán lên bờ môi mình, thở dài một tiếng: "Bệ hạ tới."

Hai người chỉ nhìn nhau cười, không nói lời nào.

Sở Cửu Khuynh tâm sự nặng nề đi đến, tùy ý giơ tay lên miễn lễ cho Hoàng hậu, sau đó ngồi ngay bên cạnh Quý Tuệ Lam, ân cần nói: "Ái phi, thái y đã nói vết thương của nàng mất máu khá nhiều, nhất định không được tùy hứng nữa mà phải nằm trên giường tĩnh dưỡng."

Quý Tuệ Lam mỉm cười gật đầu.

"Thái hậu yêu cầu nghiêm trị Hiền phi, nàng với nàng ấy xưa nay quan hệ tốt, trẫm muốn hỏi ý nàng nên xử trí thế nào?" Sở Cửu Khuynh nhìn nàng ta chăm chú, ánh mắt dường như có thâm ý khác.

Vấn đề này thật không tiện trả lời.

Cho dù buộc phải trả lời thì cũng không thể từ chính miệng nàng ta nói được, vì vậy Quý Tuệ Lam ra vẻ suy nghĩ, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhận được ánh mắt của nàng ta, liền nói ngay: "Bệ hạ, Hiền phi muội muội một phần do quá thương yêu Bát công chúa một phần lại bị người khác xúi giục, về tình có thể thông cảm, nhưng nàng tâm tình kích động, lỡ tay đả thương Diễm phi muội muội, về lý là tội khó dung tha. Theo thần thiếp thấy, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc những tên nô tài lén lút dùng lời lẽ xuyên tạc. Còn về phần Hiền phi muội muội... cứ để muội ấy đóng cửa tự kiểm điểm đi."

Tuy cách xử trí này không được tốt lắm, nhưng không tính là tệ, cuối cùng Sở Cửu Khuynh cũng lộ ra nụ cười nhẹ hẫng: "Lam Lam, nàng nghĩ sao?"

Quý Tuệ Lam ôn nhu nở nụ cười, dáng vẻ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Đình Nguyệt Hy: "Thần thiếp tin tưởng Hy không phải cố ý đả thương người, xin Bệ hạ giơ cao đánh khẽ."

"Nàng cứ an tâm dưỡng thương, đừng suy nghĩ quá nhiều." Sở Cửu Khuynh nói xong, rồi rời đi.

Ra đến bên ngoài, hắn nhìn thấy Đình Nguyệt Hy vẫn còn bị Thái hậu bắt quỳ phạt trên sân.

Tuy rằng lòng không nỡ, nhưng hắn ngoài là nam nhân, hắn còn là Vua một nước, cho dù nàng có là sủng phi của hắn, hắn cũng không được phép thiên vị.

Rốt cuộc, vẫn mở miệng ban lệnh, "Chính nhị phẩm Hiền phi Đình Nguyệt Hy hành hung trong cung, không biết suy nghĩ trước sau, nay, nàng hãy trở về Phượng Thiên cung, đóng cửa mà suy nghĩ lỗi lầm đi." Sau lại quay sang Hoàng hậu đứng bên cạnh, cất giọng cao cao tại thượng, "Hoàng hậu tự mình thu xếp đi."

Nói xong, hắn lạnh lùng phất tay áo rời đi.

"Thần thiếp cung tiễn Bệ hạ!" Đợi bóng lưng hắn khuất dần sau cổng Bảo Hương lầu, Hoàng hậu mới hướng Đình Nguyệt Hy cười nói: "Hiền phi muội muội, muội mau chóng trở về Phượng Thiên cung chịu phạt đi!"

Sự thất sủng triệt để của Đình Nguyệt Hy diễn ra chỉ trong một đêm như thế, tất cả mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.

Phượng Thiên cung vừa được tu sửa, tinh tế và tao nhã vô cùng, tượng trưng cho sự cao quý và ân sủng, vậy mà chỉ sau một đêm đã biến thành một lãnh cung băng giá.

Cái lạnh của mùa đông vẫn bao phủ màn đêm, ánh trăng lẳng lặng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.

Đình Nguyệt Hy không hề ngủ, nàng vô cùng tỉnh táo, từ lúc bầu trời còn ngợp bóng đêm vô tận đến khi mặt trời hiện lên phía đằng đông, nàng đều không cảm thấy buồn ngủ.

Trái tim nàng từ sự đau đớn và nóng bỏng dữ dội, lúc ban đầu dần trở nên nguội lạnh theo sự lụi tàn của chậu than sưởi ấm trong phòng.

Sự uất ức và đau đớn tột cùng kia khiến trái tim vốn đã không hoàn chỉnh của nàng như bị bóp nát thành từng mảnh.

Cái khoảnh khắc hắn lạnh lùng ban lệnh cấm túc nàng, đôi mắt hắn rét lạnh tựa như một tảng băng tuyết trên đỉnh núi cao vạn trượng, chẳng lấy một tia độ ấm, cũng chẳng còn lấy chút ôn nhu nào.

Hắn cũng không thèm nghe nàng giải thích.

Nàng cứ ngẩn ngơ ngồi trên giường như vậy, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Sự tĩnh lặng qua đi, rốt cuộc cũng có người đẩy cửa bước vào, là một cũng nữ lạ hoắc mà nàng không hề biết đến.

Bởi vì phụ tránh xử lí Đình Nguyệt Hy là Hoàng hậu, nên nàng ta liền lấy cớ cung nhân xui khiến Đình Nguyệt Hy hành hung để thay đổi một loạt người hầu ở Phượng Thiên cung, chẳng hạn như Tống Như Quỳnh, Đàn Diệp Hương và Duyên Tuyền, trong vòng một đêm liền mất tăm không thấy bóng dáng, còn lại toàn là những khuôn mặt mới.

Ngay cả Sở Khuynh Hàn cũng bị chuyển đến ở tại Long Tôn sở rồi.

"Nương nương." Tiểu cung nữ khẽ cất tiếng gọi.

Đình Nguyệt Hy vẫn ngẩn ngơ ngồi trên giường.

Tiểu cung nữ kia khom người hành lễ xong, liền đặt lên bàn một khay cơm: "Hiền phi nương nương, người hãy ăn chút cơm đi, đừng vì thương tâm quá độ mà ảnh hưởng tới ngọc thể."

"Ngươi để xuống đó đi." Đình Nguyệt Hy loạng choạng bước về phía bàn rồi ngồi xuống.

Tiểu cung nữ đưa một đôi đũa cho nàng, Đình Nguyệt Hy vươn tay tiếp nhận, kết quả hình ảnh trước mắt nhạt nhòa, đầu óc choáng váng, sau nửa ngày mới cầm được chiếc đũa.

"Nương nương, người không sao chứ?" Tiểu cung nữ lo lắng nói, "Có phải người nhiễm phong hàn rồi không? Nô tỳ đi..."

Tiếng nói của nàng ta đột ngột im bặt.

Vì Hồng Nha đang đứng ở sau lưng nàng ta.

Hết chương 124.