Xuyên Không Làm Huyện Lệnh Hoàng Gia

Chương 1: Hoàng đế sắp tới huyện Đào Nguyên



Lầu Tuyết Nguyệt, huyện Đào Nguyên.

Phương Thượng híp mắt lại, các tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ bên cạnh hẳn, một giọng nói oanh yến truyền tới bên tai hẳn.

“Phương lão gia, có thoải mái không?” Thị nữ đứng phía. sau đang bóp vai cho Phương Thượng nhẹ giọng hỏi bên tai hắn.

Phương Thượng khẽ nhếch môi cười, những ngày tháng như vậy thật sự khiến cho hän rất thoải mái.

“Không tệ, thưởng” “Nô tạ ơn lão gia!”

Tỳ nữ xinh đẹp đứng sau lưng đang xoa bóp cho hẳn nghe vậy thì rất vui vẻ, âm thầm tăng thêm sức lực trên tay.

Phương Thượng mở mắt ra, không hài lòng nói: “Gọi lão gia cái gì chứ, gọi thiếu gia!”

Nô tì xinh đẹp cười duyên: “Vâng, thiếu gia!”

Phương Thượng nhằm mắt lại lần nữa, trong lòng hắn không tránh khỏi có hơi cảm thán.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của hẳn, huyện Đào Nguyên cuối cùng cũng đã có kỹ viện đầu tiên... Nhớ lại năm đó, lúc vừa mới xuyên không tới, hắn đã hoảng hốt một phen.

Người khác xuyên không đều là vương tử, công tử, vậy mà hẳn lại trở thành một huyện lệnh nghèo kiết hủ lậu! Hơn nữa còn là loại không ai hỏi tới.

Lay lät gần cả nửa tháng, hẳn mới xem như hiểu rõ được đại khái phần nào về thế giới này.

Triều đại này không giống với bất cứ triều đại Hoa Hạ nào trong ký ức của hắn, nhưng nền văn minh cũng tương tự.

Lúc hẳn xuyên không tới đang là thời điểm giao chiến giữa hai nước Càn - Cảnh.

Bởi vì huyện Đào Nguyên này là một vùng đất khỉ ho cò gáy nên có thể tránh được chiến tranh.

Thế nhưng, Phương Thượng vừa mới tiếp nhận cục diện hỗn loạn này lại trợn tròn mắt, dân chúng dưới sự cai trị của hẳn không quá hai nghìn người, mà người nào người nấy đều xanh xao vàng vọt, ăn không đủ no.

Khoa trương hơn nữa là huyện thừa và sư gia đều chết đói! Phu tử cũng chạy nạn theo dân đói.

Điều quan trọng nhất chính là nơi này không có ngành nghề cốt lõi nào, hoàn toàn không có khả năng duy trì kinh tế.

Hoàn cảnh tồi tệ đến cùng cực.

Phương Thượng đón lấy lòng oán hận sục sôi của dân chúng, dốc hết sức bình sinh mới gom góm được một ít lượng thực, làm ra mười mấy vò rượu trảng nồng độ cao.

Sau đó, hăn lệnh cho dân chúng ra ngoài bắt một đám thương gia về, rót cho bọn họ không ít rượu trằng, khi ấy mới phá bỏ được cục diện này!

Năm năm sau, nước Càn bị tiêu diệt, hoàng đế nước Cảnh là Lý Triệt đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ để giành thắng lợi lớn, thiên hạ đã ổn định được bước đầu!

Cuộc sống tạm bợ của Phương Thượng cũng theo đó không ngừng được nâng cao.

Các sản nghiệp ở trong huyện cũng từng bước rạng ngời sức sống.

Trong vòng bảy năm, diện tích của huyện không ngừng được mở rộng.

Nha môn được trùng tu, sòng bạc, kỹ viện, tửu điếm đã có đầy đủ!

Hơn nữa, bằng cách đi ra ngoài dụ dõ, lừa gạt người dân chạy nạn, dân số của huyện tăng lên đến con số mấy vạn.

Huyện Đào Nguyên của hiện tại có thể coi như một nửa thiên đường chốn nhân gian.

Cuộc sống của Phương Thượng vô cùng tốt đẹp.

Bây giờ hẳn đã không giống như trước đây, mong ngóng triều đình phái người tới phát hiện ra hắn và đề bạt hắn nữa.

Trái lại còn nghiêm khắc yêu cầu các thương gia hợp tác với mình phải giữ bí mật!

Đương nhiên, một năm trước vẫn có quan viên tuần tra của triều đình tới huyện Đào Nguyên theo thường lệ.

Lúc mới tới huyện Đào Nguyên, người nọ nói có điềm lành, vội vàng muốn báo cáo công lao với bên trên.

Phương Thượng phải dùng mấy thủ đoạn mới giải quyết được người nọ!

Bây giờ, hắn chỉ mong mỏi có thể ở lại nơi này cả đời, làm vua một cõi không phải rất tốt đẹp à?

Dù sao cuộc đời hẳn như vậy cũng rất tốt, không lo chuyện ăn uống. Nhà cửa, nữ nhân, muốn gì có đó!

Lúc hẳn đang cảm thán cuộc đời tươi đẹp, bỗng nhiên có một người từ bên ngoài lầu Tuyết Nguyệt vội vã chạy vào. Gương mặt người này xấu xí, trên người mặc quan phục, eo dắt một thanh đao.

Hắn nhanh chóng đi tới phía sau Phương Thượng, thấp. giọng nói: “Thiếu gia! Có người dân nói răng phát hiện một thương nhân đến từ bên ngoài đang ở cách đây mười dặm. 'Trên xe ngựa của hắn không có ký hiệu của chúng ta, chúng ta có nên bóc lột một phen không?”

Phương Thượng tức giận, nhấc chân đá một đá qua.

“Trương Bưu, đồ chó nhà ngươi, chúng ta là quan phủ, không phải thổ phỉ! Cả ngày con mẹ nó bắt người thì còn ra gì nữa!"

“Hiện tại, chúng ta phải chính quy hóa! Chính quy hóa, có hiểu không? Dọa người ta sợ thì phải làm thế nào?”

Trương Bưu lảo đảo, nghiêng người té trên mặt đất một cách diêm dúa, tủi thân nói: “Không phải trước đây chúng ta đều làm như vậy à...”

“Thôi đi! Còn dám già mồm! Chán sống rồi à?” Các tì nữ xinh đẹp bên cạnh hẳn đều bật cười.

Huyện Đào Nguyên dù có lớn thế nào cũng chỉ là một huyện, vài năm chung sống với nhau, người dân trên dưới huyện Đào Nguyên sớm đã hiểu rõ ràng vị huyện lệnh này rồi.

Còn chưa nhắc tới việc hẳn có ân tình to lớn đối với dân chúng huyện Đào Nguyên.

Vị lão gia này khẩu xà tâm phật, Trương Bưu được hẳn đối xử như vậy mới được coi như người thân cận, mọi người có hâm mộ còn không kịp.

Trương Bưu đứng dậy, thành thực đứng ở bên cạnh Phương Thượng chờ xử trí.

Bỗng nhiên bị quấy rây nhã hứng, Phương Thượng cũng. không có tâm trạng ở lại nữa.

Muốn hỏi chuyện lớn hàng đầu của huyện Đào Nguyên là gì, đó chắc chắn chính là chiêu mộ thương nhân, kêu gọi đầu tư!

Hiện nay, trong huyện chỉ có duy nhất một hình thức thu nhập, nhu cầu cấp bách chính là mở rộng ngành nghề, không thể qua loa khi có thương nhân tới.

Phương Thượng đứng dậy, chắp tay với chưởng quầy ở cách đó không xa.

Chưởng quầy vội vàng khom lưng đáp lễ.

“Đi thôi, chưởng quầy, ngày hôm nay coi như cỗ vũ lầu Tân Nguyệt của ngươi khai trương.”

“Cứ làm việc của ngươi đi, gia đảm bảo ngươi sẽ phát tài. Tuy nhiên, ta cũng cảnh cáo trước, phàm có những chuyện vi phạm pháp luật, ức hiếp dân nữ, bản quan sẽ hủy lầu Tuyết Nguyệt của ngươi! Đã hiểu chưa?”

Chưởng quầy liên tục đổ mồ hôi lạnh, vội nở nụ cười lấy lòng.

“Vâng, vâng, đa tạ huyện thái gia chiếu cố!”

“Đi, Trương Bưu! Về nha môn!”

“Bệ hạ, đi lên phía trước nửa ngày nữa là sẽ tới huyện Đào Nguyên, lúc này có lế người trong cung đã đi vào đường lớn rồi”

Hai tay Quách Thiên Dưỡng cung kính cầm một tấm bản đồ, trước mặt hắn ta là một người đàn ông trung niên chừng trên dưới bốn mươi tuổi, đó chính là Cảnh Đế - Lý Triệt!

Mặc dù chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông có một gương mặt từng trải sự đời, sắc mặt kiên nghị, đáy mắt thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ ưu sầu.

Hai năm trở lại đây, mặc dù đất nước đã thống nhất, nhưng thiên tai, nhân họa tiếp nối không ngừng ở mọi nơi, vô số tấu chương bay tới như tuyết rơi.

Cảnh Đế có quá nhiều áp lực, nhất thời nổi lên suy nghĩ cải trang vi hành nên mới để lại một bức thư để che giấu người trong cung rồi ra ngoài.

Ông nhìn tấm bản đồ Quách Thiên Dưỡng đang cầm rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Ông thuận miệng hỏi: “Quách khanh, ngươi đã từng nghe nói tới huyện Đào Nguyên chưa?”

Quách Thiên Dưỡng lắc đầu: “Bẩm bệ hạ, nô tỳ chưa từng nghe nói. Huyện này đường xá xóc nảy, đường đi đã lâu năm

chưa được tu sửa, chắc chắn nhỏ đến không thể nhỏ hơn”

Cảnh Đế lại gật đầu lần nữa, bắt đầu nhăm mắt dưỡng thần.

Quách Thiên Dưỡng thấy vậy thì cất bản đồ đi.

Lúc này, cả hai người trong xe đều không nói chuyện.

Chỉ còn tiếng kêu của bánh xe vang lên giữa khoảng không, cót két rất khó chịu.

Một nén nhang trôi qua, Cảnh Đế từ từ mở mắt ra, thở dài.

“Nghỉ ngơi một ngày ở huyện Đào Nguyên đi, con đường này thật sự rất tệ, còn không nhanh bằng cưỡi ngựa.”

Quách Thiên Dưỡng cười mỉa: “Bệ hạ, nơi này cách kinh thành quá xa, đường xấu cũng là chuyện trong dự đoán, chờ chúng ta đi tới phủ Hoành Giang là t ï

“Tuy nhiên... lão nô lo lắng huyện Đào Nguyên là nơi thâm sơn cùng cốc, bệ hạ lại không mang theo hộ vệ...”

Cảnh Đế hừ lạnh: “Quách khanh, lá gan của người càng ngày càng nhỏ, đi theo trẫm chinh chiến suốt mấy năm, bây giờ đến việc cải trang vi hành mà cũng phải lo lắng nhiều như vậy à?”

“Trãm thấy, ngươi đã già rồi...”

Quách Thiên Dưỡng luống cuống, vội vàng giải thích: “Bệ hạ, lão nô...”

“Thịch” Hắn ta còn chưa nói xong, xe ngựa chợt chấn động mạnh.

Quách Thiên Dưỡng bị hất lên cao, đầu chạm tới nóc buồng xe.

Cũng may mà Cảnh Đế ngồi vững, hai tay năm chặt tay vịn nên mới may mắn thoát khỏi tai nạn.

“Đi ra ngoài xem thử!”

Quách Thiên Dưỡng ôm đầu chui ra khỏi thùng xe, mắng cho phu xe một trận: “Tên chó chết nhà ngươi! Đánh xe không biết xem đường à? Khiến lão gia nhà chúng ta hoảng sợ, cẩn thận ta bẻ cái đầu chó nhà ngươi xuống!”

Phu xe run rẩy đưa tay ra chỉ về phía trước: “Lão... lão gia, ngài xeml”