Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng

Chương 17



...----------------...

Thiếu niên kia tên Cung Trạch mà thân xác đã bị một linh hồn khác chiếm cứ. Linh hồn này là một vị độ kiếp đại năng bị hãm hại chỉ còn hồn thể nhập vào. Từ miệng hắn phát ra tiếng nói của người kia:" Cung Trạch thân xác này của ngươi đã cho lão phu trú ngụ thì thù của ngươi lão phu nhất định sẽ trả giúp ngươi. Yên nghỉ đi ". Chấp niệm còn sót lại của Cung Trạch cũng an lòng đáp lại " được vậy ngài sử dụng nó cho tốt " nói xong liền tan biến.

*** Nói về Cung Trạch này thì là đại thiếu gia của một tu tiên thế gia từ khi sinh ra mẹ đã chết căn cơ cũng bị hủy hoại trong tay vợ bé của cha. Người cha này thì chỉ quan tâm lợi ích gia tộc khi biết chuyện cũng vì đệ đệ có căn cơ tu luyện tốt nên không thèm truy cứu. Người ở thế gia tu tiên mà không thể tu luyện thì chính là đò bỏ là đại thiếu gia nhưng so với gia nhân còn kém hơn mấy phần. Dù cho không được chú ý nhưng những kẻ kia không hề muốn tha cho Cung Trạch bởi hắn còn nhà ngoại không phải dạng vừa luôn có thể ngang hàng với Cung gia. Nhưng rồi lại bị Cung gia thâu tóm đến mức gia chủ cũng chính là ông ngoại hắn bị cha hắn gi.ết những người còn lại không chết thì bị Cung gia phế đan điền đưa tới mỏ linh khoáng còn số ít chạy thoát bị truy đuổi khắp nơi. Cung Trạch cũng bị mẹ kế gi.ết vào mấy hôm trước, Cung gia chủ vẫn là muốn mặt mũi không muốn người khác nói mình cạn tình chuyện hắn giết cha vợ hay diệt môn đều không một ai biết mà không phải người của hắn, nên con trai đương nhiên tang lễ đàng hoàng viện có không thể tu hành không cho vào mộ tổ.

** Vị đại năng nhập hồn vào người Cung Trạch cũng có cái tên tương tự biệt hiệu Lôi Trạch Thần tôn. Con người này tu tới độ kiếp kì tầng trung đột phá lên hậu kì cần qua một đợt thiên kiếp nhưng nương tử cùng bằng hữu tốt của hắn lại xiên hắn một cái bằng thanh kiếm mà hắn đem về từ một lần tranh đoạt cơ duyên. Hai người này vì muốn kiếm của hắn mà gi.ết hắn, ngoài ra đôi này còn có tình ý mấy trăm năm với nhau chỉ là ngại hắn quá mức cường đại không thể đến được với nhau nên nhân lúc Trạch thần tôn hắn đưa lưng về phía mình trao đủ tin tưởng làm một nhát.

*** Tổ hợp thảm từ khi sinh ra và ch.ết khi ở đỉnh cao nhân sinh vì quá tin vợ ; bạn.

......................

Vấn Đạo tông

Từ sau khi có các loại môn quy mới thì số lượng đệ tử nội môn tăng nên đáng kể nhưng chất lượng thì không có lấy một người. Chỉ cần ngươi nói bản thân ngươi phù hợp với một yêu cầu nào đó thì lập tức thành nội môn đệ tử Vấn Đạo tông. Sau đó kiểm chứng lại một lần mà chưa bắt được ai nói láo.

Cuộc họp của cao tầng Vấn Đạo tông lại một lần nữa được diễn ra. Trong đại điện nghị sự không thiếu ai ngoài Nguy Thần. Đại trưởng lão sốt ruột thúc đệ tử đi mời người:

- mau đi mời thiếu chủ lại đây.

Tên đệ tử kia đã bị Nguy Thần đuổi đi hai lần rồi vẫn phải lết xác đi. Tới nơi cung kính đứng ngoài cửa:

- thiếu chủ mời ngài tới đại điện.

Từ trong vọng ra tiếng của Nguy Thần:

- được vừa hay ta cũng có chuyện cần bàn với bọn họ.

đệ tử đi truyền tin của đại trưởng lão nghe một câu này như được ân xá chạy về báo cáo.

đại điện nghị sự của Vấn Đạo tông.Nguy Thần từ từ đi vào ' người quan trọng thường tới cuối cùng '. Vừa vào cửa Nguy Thần đã lập tức nói:

' Phụ thân, các vị trưởng lão ta có chuyện cần bàn với các vị đây '.

Cái thái độ như lần trước đưa ra môn quy khiến cho người trong đại điện không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Tông chủ Vấn Đạo tông dù đã bước chân vào cảnh giới của đại năng tu sĩ nhưng trong tình cảnh này không khỏi định lực không đủ, nói chuyện cũng lắp bắp không được lưu loát:

- Th...ần...thần nhi con lại có chuyện gì cần bàn bạc.

Trong mắt Nguy Thần nổi lên tia nghi hoặc, trong lòng không khỏi đánh giá lão ' ông đây là bộ dạng gì chứ? Đại năng tu sĩ nói chuyện ấp a ấp úng không ra làm sao hết.' Lại nhìn một vòng các vị trưởng lão đang ngồi ở đây người nào người nấy không mấy ai còn có khí chất đạo mạo cao phong trong lòng không khỏi thở dài ngao ngán ' Ây! Nhìn cái cảnh này ai nghĩ đây là đỉnh cấp tông môn của tu chân giới chứ? Sao ta lại xuyên vào cái kịch bản chả ra làm sao hết như này? Không những thích tự hủy mà đến phong thái đại phản diện cũng không có.'

"Khụ! khụ!" Ho hai tiếng hắng giọng Nguy Thần bắt đầu " các vị ta hiểu việc chọn nội môn đệ tử theo phương thức mới khiến cho những người làm lão sư khó lòng dạy dỗ"

Một trưởng lão khấp khởi trong lòng mà nói:

- đúng vậy thiếu chủ những đệ tử này tư chất quá kém dù dùng đãi ngộ của nội môn đệ tử thêm thiên tài địa bảo cũng không khá hơn.

Có người khởi xướng liền thêm không ít người nói thêm:

- thiếu chủ dù cho Vấn Đạo tông chúng ta tài nguyên vô khối thì mang cho những đệ tử này cũng quá lãng phí rồi.

Sắc mặt Nguy Thần nghe tới câu này đã trầm xuống. Lão cha già thấy thế liền nói:

- giữ bọn họ ở lại cũng không phải là không thể. Dù sao chút tài nguyên đó Vấn Đạo tông không thiếu nếu còn không thích hợp thì cứ lấy ở chỗ lão phu đi.

Nhị trưởng lão đưa ra ý kiến:

- thiếu chủ nếu nhất định muốn để bọn họ lại thì có thể để ở Cầm Chỉ phong ( một ngọn núi hoang vu của Vấn Đạo tông linh khí nhiều hơn bên ngoài nhưng không có linh mạch, linh khí tạp nham không chia chủng loại rõ ràng).

Cuối cùng Nguy Thần cũng thỏa hiệp đồng ý để những đệ tử thu nhận theo môn quy mới này tới Cầm Chỉ phong tu luyện.

" đệ bọn họ tới đó cũng được nhưng bọn họ sẽ ghi làm môn hạ đệ tử của bản thiếu chủ" Nguy Thần nói ra câu này cũng có suy nghĩ riêng ' dù sao thì những người này đều không biết hàng không thể trách ta thu vào túi riêng được. Chỉ cần trong số này có một hai khí vận chi tử thì không lỗ '.