Xuyên Không: Ta Sinh Con Cho Nam Phụ Phản Diện

Chương 1: Xuyên Không



Lỡ sống lại thì phải làm sao?

"Cô chủ, chúc mừng cô đã kích hoạt hệ thống tự cứu!"-Một con hồ ly xuất hiện trước mắt, Diệp Tinh, cô hoản loạn mà nhìn vào con hồ ly tự xưng là Hệ thống, bộ lông nâu ấy của nó chẳng khác gì một con cáo có bảy cái đuôi.

Chắc là cô bị sợ đến phát ngốc rồi, tình huống gì đang diễn ra đây! Diệp Tinh xoa mắt biểu cảm cô lúc này thật khó tin. Chắc là cô bị đập vào đầu đến hỏng não rồi.

"Người...là?" Diệp tinh cô cố chạm vào con hồ ly đỏ tự xưng là hệ thông kia, tay cô dơ lên nhẹ nhàng chạm vào, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến bộ lông mềm mại của hồ ly thật hút mắt, tay cô vừa đến thì xuyên qua người của Hệ thống.

Cô ngẩn người ra hồi lâu, cảm giác thất vọng tràn đầy trong cô.

Một Âm thanh cảnh cáo của Hệ thống vang lên nó nhắc nhở cô. Đây chỉ là hình ảnh được chọn để tiện nói chuyện với kí chủ, không phải là chân thân thật sự. Vui lòng không cố chạm vào!

Đó là lý do vì sao cô không thể chạm vào, vì bản thân con hồ ly ấy chỉ là hình ảnh được trình chiếu, nói cách khác giống công ghệ mô phỏng của thời đại cô mà thôi. "Thật giả lẫn lộn!" Diệp Tinh cô cảm thán.

Trước đó.

Cách thành phố trung tâm về phía nam. Một khu rừng hoang sơ, trong một khu nguyệt mộ nhỏ, nói đúng hơn là khu nghĩa trang bị bỏ hoang của khu rừng. Nó thật sự rất âm u và lạnh lẽo, lúc này bầu trời như đống tro tàn. Âm khí tích tụ.

Tiếng dế kêu khe khẽ, sang kẻ tiếng mãnh thú rầm rừ. Một chiếc quan tài vừa được chôn xuống hố, bề mặt đất vẫn còn vết tích của người nào đó cố dùng sẻn lấp đi. Trên bề mặt có có mấy vết máu đi kèm.

Gió lùa vào trong một góc của quan tài chưa được đóng kín, một tia mắt tràn đầy sát khí thoát ẩn, thoát hiện.

"Rầm"

Nấp quan tài bật ra, lộ ra bên trong là một cô thiếu nữ tuổi đôi mươi, dáng người cô mảnh mai quần áo sọc sệt. Thân hình cô toàn là vể máu, có chỗ còn có máu đang chảy không ngừng, người cô phát ra một mùi hương khá tanh, toàn là dư vị của máu.

Năm phút trước.

Diệp Tinh tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trong quan tài, gương mặt lộ ra dáng vẻ sợ hãi, hai tay luôn phiên đập vào nấp quan tài, đến nổi cả hai bàn tay cô đều chảy máu, từng kí ức trong đầu dần hiện ra, khiến cô cảm giác đau đớn đến khó tả. Những hình ảnh, giọng nói đang sen có chút lộn sộn.

Cách đây hai tiếng trước. Diệp Tinh cùng đám bạn đi đến một quán bar, sau khi đã say thì bị người khác chuốc thuốc mê, khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang nằm giữa khu rừng trước mặt là hai tên đàn ông ngậm trong miệng một điếu thuốc, trong màng đêm ánh đỏ từ điếu thuốc thật chói mắt, chúng đang cố xâm hại cô. Làm ra những hành động không thể chấp nhận nổi.

"Cút ra!" Diệp Tinh khẽ la lên vài tiếng, bàn tay cô ra sức chóng trả, luân phiên đánh vào người họ, ngón tay cô vô tình cào vào mặt một trong hai người tạo ra một vết xước dài trên mặt bọn chúng. Trên móng tay cô còn để lại vết da.

Một tên béo thì trong miệng có một chiếc răng bọc vàng, hắn bị cô làm xước mặt cũng không đánh cô "Diệp tiểu thư, cô quản thật rất hư hỏng!". Vết thương nhỏ đó không làm cho hắn lùi bước mà làm cho hắn càng hưng phắn hơn bao giờ hết.

Hắn đẩy mạnh cô xuống nề đất lạnh lẽo, đôi tay hắn sờ lên cặp đùi trắng noãn của cô! "Ha".

Sức lực của cô hiện tại có giới hạn, phải nói là thân thể này quá yếu, yếu đến mức cô có thể cảm nhận được sự mệt mõi, khó chịu luôn có một cảm giác khó thở.

Sau một lúc phản khán khi không còn cách nào tự cứu, cô chọn cách không vùng vẫy nữa, toàn thân vô lực mà tựa vào mặt đất.

Cô cam chịu để cho hai người bọn họ tùy tiện đụng vào người cô, cô chỉ nằm đó mà bật khóc.

Hai người bọn họ thấy vậy thì phát ra nụ cười nham hiểm "Sao không chóng cự nữa đi?". Nói rồi tên mặt xẹo xé rách áo đồng phục trên người cô đi.

"Xoạc" tiếng áo cô bị xé toạt. Để lộ cặp đào căn mộng, cô sợ hãy mà ngất lịm đi, không phản khán nữa!

Sau đó, không còn sau đó nữa khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong chiếc quan tài, trên đầu còn đang có chất dịch gì đang không ngừng dính vào tóc cô, Diệp Tinh cô nhìn ra bên khe của nấp quan tài chưa được đậy kín!

Cô cảm giác như nổi sợ hãi đang chiếm lấy cơ thể mình, cái khe nhỏ chưa được đậy kín này chắc là tia hi vọng cuối cùng của cô.

"Chủ nhân!"-Một giọng nói từ trong không gian xuất hiện, trước mặt Diệp Tinh là một cái màng hình cở lớn, bên trên có để hai chữ lớn "Hệ Thống".

"Kí chủ hãy nhắm mắt lại!" Lời của hệ thống đề nghị.

Diệp Tinh cô nhắm hai mắt lại theo giọng nói chỉ dẫn, hệ thống ấy vẫn hiện ra.

Chủ nhân, chúc mừng cô đã kích hoạt thành công hệ thống tự cứu!"-Một con hồ ly xuất hiện trước mắt, Diệp Tinh, cô hoản loạn mà nhìn vào con hồ ly tự xưng là Hệ thống, bộ lông nâu ấy của nó chẳng khác gì một con cáo có bảy cái đuôi.

Chắc là cô bị sợ đến phát ngốc rồi, tình huống gì đang diễn ra đây! Diệp Tinh xoa mắt, biểu cảm cô lúc này thật khó tin. Chắc là cô bị đập vào đầu đến hỏng não rồi.

"Người...là?" Diệp tinh cô cố chạm vào con hồ ly đỏ tự xưng là hệ thông kia, tay cô dơ lên nhẹ nhàng chạm vào, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến bộ lông mềm mại của hồ ly thật hút mắt, tay cô vừa đến thì xuyên qua người của Hệ thống.

Cô ngẩn người ra hồi lâu, cảm giác thất vọng tràn đầy trong cô.

Một Âm thanh cảnh cáo của Hệ thống vang lên nó nhắc nhở cô. Đây chỉ là hình ảnh được chọn để tiện nói chuyện với kí chủ, không phải là chân thân thật sự. Vui lòng không cố chạm vào!