Xuyên Không: Ta Sinh Con Cho Nam Phụ Phản Diện

Chương 4: Ăn vạ



Thành phố, Diệp Tinh đi bộ hồi lâu mới ra khỏi khu rừng, ra được đường lớn, cô đi thẳng ra giữa lộ nằm một chỗ. Đó là cách cô ưa dùng để ăn vạ, hiện tại cơ thể này không tiền, không sắc. Không còn cách nào khác để được đi khám bệnh cả, nếu còn không đến bệnh viện lỡ vết thương bị nhiễm trùng thì cô sẽ phải mất cái mạng nhỏ của mình.

Hệ Thông không biết trong đầu cô lúc này đang nghĩ cái gì nữa, muốn cho mấy chiếc xe kia tông chết hay sao? Hệ thống xuất hiện cảnh báo có sự nguy hiểm. "Cảnh báo nguy hiểm!", "Kí chủ cẩn thận!"

Cô canh chuẩn thời gian một chiếc xe sang trọng lao đến, chiếc xe vừa nhìn thấy cô thì nó vừa hay thắng lại. Cô đã nằm chờ sẵn thì vội la lên: "Tông chết người rồi!"

Vừa la, vừa nằm lăn qua lăn lại "Báo người ta, giết người rồi!" người đi đường thấy cô một thân máu me, lại con mặc quân phục thì cho rằng đúng thật là cô đã bị chiếc xe sang ấy tông trúng!

"Có ai không! Mau gọi cứu thương!"

Diệp Tinh không ngừng la hét ăn vạ, từ trong xe một bóng dáng quen thuộc bước ra, một phụ nữ trung niên ăn mặt thời thượng, cùng một anh trai xinh đẹp xuống xe đi về phía cô.

Cô đưa mắt nhìn thanh niên mặc âu phục, gương mặt chuẩn tỉ lệ vàng, trong có vẻ sang trọng. Chiến này cô ăn vạ được nhà giàu rồi. Lúc nãy cô còn sợ tội lỗi nếu ăn vạ nằm người khó khăn, xem ra ông trời vẫn còn thương cô.

"Rầm"

Tiếng đóng cửa xe, cả hai người họ đi về phía cô, Diệp Tinh lúc này vẫn là đau, còn lôi kéo mấy người xung quanh chỉ trích bọn họ.

"Diệp nhi!" Giọng của người phụ nữ trong xe đi ra, nước mắt bà ta không ngừng rơi. Gương mặt sợ hãi mà tiến tới ôm lấy cô. Mặc cho vết máu làm bẩn bộ đồ hiệu cao cấp kia.

Diệp Tinh đưa mắt nhìn thật kĩ chiếc xe mui trần này, rồi liếc nhìn qua người phụ nữ ấy. Đây chẳng phải là mẹ của nguyên chủ Diệp Tinh sao? Chết rồi ăn vạ trúng ngay người nhà luôn rồi.

Diệp Tinh lúc này cứng đơ không biết phải đối mặt với họ ra sao, cái bộ dạng làm khùng làm điên lúc nãy của cô quả thật có chút mất mặt, còn tưởng sẽ ăn vạ được tiền viện phí của bệnh viện, nào ngờ lại ăn vạ ngay chính người nhà mình. Lúc nãy cô còn lôi kéo người khác vào chửi bọn họ, thực sự không biết giấu mặt vào đâu.

Một phần khác là do cái ôm của bà ta khiến cô không thể đẩy bà ta ra xa được. Cái ôm ấm áp từ cơ thể người, cô đã lâu chưa được cảm nhận.

"Có sát khí?" Từ phía sau lưng người phụ nữ ấy cô còn nhìn thấy một ánh mặt tràn đầy sát khí đang nhìn về phía cô, nó xuất phát từ người con trai đi cùng mẹ cô lúc nãy. Ánh mắt đầy sự khinh thường và rê tởm, theo nguyên tác đó có thể là Diệp Tiêu người anh trai mà mẹ cô nhận nuôi, hắn đã điên cuồn yêu nữ chính nhưng lại cực kì yêu em gái của mình hơn tất cả. Đến lúc nữ chính được nhà cô nhận nuôi, hắn còn nghĩ là do nữ chính hại chết em gái mình là nhốt nữ chính hành hạ đủ trò.

"Anh tư!" Diệp Tinh thốt ra một lời khiến mọi người xung quanh bàn tán, thì ra đây là anh tư cô, hắn còn bị cô ăn vạ thành kẻ không biết lái xe gây ra tai nạn.

Gương mặt cô đầy vẻ ấy nấy, bàn tay nắm chặt lại gương mặt ủ rũ mà không dám nhìn thẳng vào hắn.

"Nhìn đủ chưa?" Hắn đưa mắt nhìn cô, rồi lại tách hai người họ ra (mẹ đang ôm Diệp Tinh)

"Dơ bẩn!" Diệp Tiêu lên giọng bảo. Hắn lấy ra bên trong túi áo một cái khăn tay, nhanh chóng xử lý mấy vết máu của Diệp Tinh dính trên người mẹ mình.

Hắn cũng tiện tay dùng một chiếc khăn khác lao đi vết máu dính trên tay mình.

Cũng đúng thôi người anh trai này của cô mắt bệnh sạch sẽ một cách cực kì nghiêm trọng, cô đưa mắt nhìn mẹ mình như sắp khóc. Đúng là quá quất ức, người ta thành ra như thế còn chê người ta bẩn.

(Không bẩn làm sao được, máu qua một đêm rồi còn hoan lạc cả đêm lận mà, Diệp Tinh ơi cố lên🫡)

Mẹ cô là Thanh Hoa, CEO của Thịnh Hoa công ty giải trí lớn nhất thành phố, bà ta nhìn cô, thương cho người con gái cưng như trứng của gia đình!

"Im ngay!" Thanh Hoa liếc nhìn đứa con trai bé bỏng gần hai mươi hai của mình, mặc kệ sự can ngăn của hắn, bà nhẹ nhàng đỡ Diệp Tinh lên. An ủi cô, diều cô vào trong xe của mình.

Diệp Tiêu thấy vậy cũng thở dài, hắn tiến lại phụ mẹ mình đỡ cô "Lên xe đi bệnh viện" Diệp Tiêu đi tới cầm lấy tay của cô kéo một mạch lên xe.

Còn không quên quay lại kêu đám người kia giải tán. Đám người này biết nhiều chuyện, lát nữa hắn cũng sẽ cho người bịt miệng bọn họ lại để không cho chuyện này lan tràn.

=>mới chê người ta bẩn rồi lại đụng vào thứ gì đâu á.

Cô được anh tư đưa vào trong xe, Diệp Tinh nhìn đôi mắt ứa lệ của mẹ mà vô cùng đau lòng. Cô lấy tay lao đi nước mắt cho bà, nói ra cũng thật tình cờ, cô lại chọn ngay chiếc xe của mình mà ăn vạ, không biết khi đấy mình tại sao lại nghĩ ra cái trò trẻ con như thế.

"Mẹ đừng khóc!" Diệp Tinh cô nắm lấy tay mẹ mình.

Diệp Tiêu đang tập trung lái xe cũng ngước nhìn lên kính trên ô tô về phía Diệp Tinh. "Sao lại thành ra như vậy?" Hắn vừa nói gương mặt lộ ra một tia căm phẩn.