Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 16



- Ngày mai ta phải đi nhận hôn ước với người ta rồi. Không thể đến chơi với các huynh nữa.

Không khí đang trầm mặc khó nói thì lời than thở của Đắc Kỳ làm cho chấn động.

- Hôn ước? Muội có hôn ước với ai? - Bạch Hoài Anh là người mở lời trước

- Là một người rất có thế lựa - Đắc Kỳ gục trên bàn mệt mỏi trả lời

- Là người như thế nào?

Khương Dương nhẹ nhàng nhấp trà. Lâu lắm rồi mới xuất hiện một tiểu quỷ vừa ý hắn,lí nào hắn lại dễ buông tha? Hắn thừa tiền thừa quyền,không ngại bồi dưỡng một tiểu nương tử từ nhỏ. Đắc Kỳ thú vị như vậy,là của hắn chắc rồi. Bên kia Bạch Hoài Anh cũng có cùng suy nghĩ. Y nhất định không thể bỏ qua cho kẻ đam cướp tiểu tâm can của y. Nàng hành hạ y nhiều như vậy. Y phải lấy nàng về để dạy dỗ lại. Còn nghĩ sẽ đợi tiểu quỷ lớn. Vậy mà có kẻ dám nẫng tay trên. Còn Lý Nhất Phi là người qua đường mới quen,chỉ lặng lặng uống trà nghe chuyện.

- Hắn là một tên biến thái. Một tiểu nha đầu như muội mà cũng lấy cho được. Nói sao,muội có thể lấy một lão già hơn muội tận năm tuổi chứ?

- Khụ...

Nghe tới đây,Khương Dương cùng Bạch Hoài Anh khẽ chột dạ. Tiểu nha đầu à,bọn ta ở đây hơn muộn những bảy tuổi đó. Hơn năn tuổi,muội chê già. Thế chúng ta không khác nào tiểu tổ tông của muội chăng?

- Hôm qua hắn cùng tỷ tỷ không thân thích của muội trở về. Tỷ tỷ của ta mới có ý với hắn,chứ ta thì không. Ta muốn ở mãi ở chỗ lão Tôn ngày ngày bán mì thôi.

- Tỷ tỷ? Muội có tỷ tỷ sao? - Bạch Hoài Anh gặng hỏi.

- Có. Nhưng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ. Khi ta còn nhỏ,chưa hiểu chuyện,nàng ta suốt ngày cùng mẫu thân bắt nạt ta. Ta còn từng bị hại trở thành người câm,âm mưu giết ta. Cũng nhờ lão Tôn cứu mạng một phen bên bờ suối,đồng thời chữa khỏi cho ta.

- Cái gì? Mưu hại giết muội?

- Phải đó. Giờ ta không muốn gả đi một chút nào. Thù ta còn chưa trả xong. Huhu.

Đắc Kỳ ủy khuất nghịch miếng điểm tâm đặt trên bàn,ỉu xìu than vãn. Ngày mai xuất cung rồi. Tiểu quỷ vẫn chưa tìm ra được cách nào để chối hôn với Bạch Nhiên nữa. Không lẽ tự ý đào hôn? Ha...không thể. Dù sao Dương Đắc Quân cũng là cha của Dương Đắc Kỳ. Ông ta đối xử với tiểu quỷ vô cùng tốt. Không thể gây rắc rối cho lão đầu tử ngốc nghếch đó được.

- Tiểu quỷ,người đó là ai? Ta liền giúp ngươi xử lí.

- Là thái tử điện hạ đó.

- Thái tử điện hạ sao? Tên khốn đó....- Bạch Hoài Anh giật mình - Ngươi nói...thái tử điện hạ?

- Phải. Là thái tử điện hạ đó,Dịch Bạch Nhiên.

Lần này đến lượt Khương Dương sặc trà. Hôm nay có quá nhiều thông tin không thể chấp nhận mà. Thái..thái tử điện hạ.Bạch Hoài Anh nhìn hắn. Dịch Bạch Nhiên vốn là huynh đệ tốt của Khương Dương mà. Ở Yên Nam này,còn ai có thể có tên Dịch Bạch Nhiên chứ?

- Tiểu quỷ,ngươi rốt cuộc là con gái của ai?

- Con gái của lão đầu tử ngu ngốc Dương Đắc Quân đó,đại tiểu thư tướng phủ.

Đắc Kỳ bàng quan vẽ vẽ hình tròn trên bàn. Mấy lời tiểu quỷ nói nhẹ như lông hồng nhưng đối với ba nam nhân thì tựa như một tảng đá rơi xuống đầu. Đắc Kỳ...vừa hay nữ tử phế vật bị câm phủ thừa tướng cũng tên Đắc Kỳ...Sao một tiểu nha đầu nghịch ngợm thích càn quấy lại là nữ tử đó. Không thể nào!!

- Đắc Kỳ,ngươi họ gì?

- Họ Dương.

- Ngươi xác định Dương Đắc Quân là cha của ngươi?

- Lão già đó là cha của ta,là một lão già ngu ngốc. Ngay cả ngọc bội tùy thân chứng minh thân phận thừa tướng cũng bị ta trộm mất. Cho các ngươi. Mang đi mà bán.

Đắc Kỳ ném một miếng ngọc bội lên bàn. Một chữ Dương,chạm khắc đầu rồng ở cuối ngọc đúng là không thể nhầm vào đâu được. Dương Đắc Quân là minh tướng,đặc biệt được hoàng thượng trọng dụng. Ấn khắc đầu rồng chứng tỏ địa vị của người,đứng trên vạn người,dưới một người,là nam nhân cả Yên Nam kính trọng.