Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 19



- Lão gia,Tiểu Hương đưa tiểu thư trở về rồi đây

- Tiểu quỷ ham chơi,đến giờ này ngươi mới chịu về. Cha ngươi còn phải đợi bao lâu ngươi mới chịu trưởng thành hửm?

Dương Đắc Quân miệng thì mắng nhưng từ lúc về tới giờ đã đứng ngồi không yên. Cứ lo Đắc Kỳ bản tính ngang bướng,ngày mai xuất cung mà hôm nay xảy ra chuyện gì thì quả đúng là trời không biết thương người.

Đắc Kỳ y phục xộc xệch. Tay áo dài buông thả chấm ngang đất. Chân trần không mang giày,thở hổn hển lao vào lòng Dương Đắc Quân.

- Lão đầu tử, ôm ôm.

- Còn cầu ôm. Từ khi nào ngươi lại nhiệt tình như thế?

- Hihi..

- Để ta ngắm ngươi một lát xem nào. Ai ya,con gái của ta,bảo bối tâm can của ta.

Đắc Kỳ cố gượng cười. Dương Đắc Quân vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tiểu quỷ thì mặt lập tức biến sắc. Đầu tóc buông tha,đến một cái dây cột lại cũng không có.

- Ai khi dễ ngươi hửm,tiểu nha đầu?

- Bị cướp hết rồi.

- Cướp? Con gái của Dương Đắc Quân ta,chúng cũng dám cướp? Ai cướp? Lão tử đi đòi công bằng cho ngươi.

- Không thích trở về nơi đó nữa. Gia,ta đói.

Đắc Kỳ gục trên vai Dương Đắc Quân làm nũng. Bờ vai run rẩy của Đắc Kỳ,Dương Đắc Quân cảm nhận không sót một chút nào. Nha đầu vô pháp vô thiên này cũng có lúc yếu đuối. Trở về lành lặn là tốt. Dù biết tiểu quỷ võ nghệ trước giờ không kém lão là mấy. Nhưng Đắc Kỳ vẫn là trẻ con.Có thể khẳng định,đối phương có rất đông người.

- Gia,người cho ta ăn đi. Ta đói rồi.

- Được,được. Người đâu,dọn thiện,mời Vương gia tới dùng bữa.

- Nữ nhi tướng gia xảy ra chuyện gì sao? Ta nghe nói,nàng gặp cướp? Vừa hay ta biết một chút y thuật. Để ta xem giúp nàng.

- Để Vương gia chê cười rồi..

Lăng Mặc vừa vươn tay ra,Đắc Kỳ đã nhanh chóng ôm chặt lấy cổ của Dương Đắc Quân, gục mặt trên vai lão,cố ý trốn tránh.Nam nhân biến thái,tiểu quỷ không muốn tiếp xúc.

Dương Đắc Quân cũng khó xử ra mặt. Nhưng cũng phải chiều theo con gái:

- Làm phiền vương gia rồi. Chi bằng chúng ta cùng nhau vào trong dùng bữa trước? Mặt trời cũng sắp tắt. Không nên để chuyện này làm phiền tới nhã hứng của chúng ta. Người nous có đúng không?

- Phải.

- Tiểu Hương, ngươi đưa tiểu thư trở về phòng,thay y phục mới rồi đưa tiểu thư đến phòng ăn dùng bữa.

- Vâng thưa lão gia. Tiểu thư,người đi với Tiểu Hương,có được không?

Đắc Kỳ gật gật đầu,bám lấy tà áo của Dương Đắc Quân mà trèo xuống. Chân nọ đá chân kia sau tà váy dài quẹt lê trên đất. Dương Đắc Quân nhìn mà chỉ biết vỗ trán. Ngày trước nó ngoan hiền đến vậy,tại sao sau khi trở về,lại có sự khác biệt lớn đến vậy. Còn Lăng Mặc chỉ thầm cười. Khóe môi vẽ lên hình bán nguyệt hiếm thấy.

- Vương gia mời vào trong.

- Kính lão đắc thọ,mời tướng gia.

Hơn một khắc sau,Đắc Kỳ tràn đầy sức sống,dựa theo mùi thức ăn mà chạy tới. Một vài người hầu vẫn đang đưa thức ăn lên.

- Tỷ tỷ,ta đói.

- Tiểu thư,không thể ăn vụng đâu.

- Nhưng mà Đắc Kỳ muốn. Tỷ tỷ cho muội một miếng thôi mà. Muội thích ăn thịt lắm. Nha,một miếng thôi.

- Ưm...suỵt...

Nô tỳ cúi người dùng tay đút cho Đắc Kỳ một miếng nhỏ. Hai người nhìn nhau rồi cười. Tiểu quỷ đạt được mục đích,chân nọ đá chân kia chạy vào trong. Toàn bộ cảnh vụng trộm đều thu vào trong tầm mắt của Lăng Mặc. Hắn cố ý chọn chỗ ngồi hướng ra ngoài. Ai ngờ,tiểu quỷ độc miệng đó,cũng có lúc,đáng yêu như vậy.