Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 24



Tại đại điện rộng lớn của Yên Nam.

Thái hậu trực tiếp rời chỗ ngồi mà chạy xuống đỡ Dịch Bạch Nhiên đứng dậy:

- Cháu dâu của ta ở đâu rồi hả?

- Muội ấy thích ngắm hoa. Cho nên hài nhi để nàng ấy ở lại đó dạo chơi.

- Ai da,thằng cháu ngốc này. Đã hơn bốn năm rồi ta không được gặp nó. Cháu không thể để lão bà này thấy cháu dâu sớm hơn được sao?

- Mẫu thân,người đừng gấp - Hoàng hậu cũng rời chỗ ngồi đi xuống,ghé sát tai con trai trêu chọc - Bảo bối,con có thích Đắc Kỳ hay không?

- Ừm.

Dịch Bạch Nhiên khe khẽ gật đầu. Hai vành tai đều đỏ ửng.

- Con thật sự thích tiểu nha đầu đó sao?

- Con thích...Đắc Kỳ...Muội ấy rất thú vị...cũng rất khác những tiểu thư khuê các con từng gặp..

- Nam nhân dám yêu dám nhận - Dịch Bạch Liêm vỗ vỗ vai con trai - Ngươi phải chăm sóc nàng ấy thật tốt.

- Ây da,chỉ tiếc con bé bị câm. Còn có vết bớt ở mặt nữa chứ - Hoàng hậu thầm than - Ta nghe nói sau một trận bệnh,con bé liền như vậy. Chúng ta sẽ tìm các danh y về chữa cho con bé.

- Muội ấy không có bị câm. Muội ấy..cũng...

- Hửm?? - Ba người đồng thanh hắng giọng nhìn chằm chằm Dịch Bạch Nhiên

- Cũng..cũng rất xinh đẹp..

- Rất xinh đẹp? Hừm hứm. A Ngọc,ngươi nghe thấy hài nhi của ngươi nói gì chưa? - Thái hậu được đà châm chọc.

- Mẫu thân à,chi bằng chúng ta không cần đợi ba ngày sau nữa,trực tiếp cử hành hôn lễ vào ngày mai đi - Hoàng hậu gấp gáp gợi ý

- Con..con mới không thèm nói chuyện với mấy người nữa.!!

Đại điện vang vọng tiếng cười. Chỉ thấy một nam tử mặt mày đỏ như quả gấc chín,vội chạy từ trong ra.

- Nãi nãi,phụ thân,mẫu thân...con vừa thấy hoàng huynh chạy ra ngoài. Ba người lại làm gì huynh ấy vậy? . Truyện Sủng

- Con đoán xem.

Ba người đồng thanh hỏi lại. Nhị hoàng tử,Bạch Sa(14 tuổi)bị dọa cho ngu người. Rất hiếm khi đại ca thay đổi sắc mặt a. Chỉ khi ở cùng ba người này thì huynh ấy không tức thì giận,sao lần này lại đỏ mặt a? Không lẽ y nhìn nhầm.

Ở một nơi khác.

- Hoàng tẩu,tẩu thật sự rất rất ngầu a. Ngầu y hệt đại ca của đệ.

- Đệ thì siêu cấp đáng yêu.

- Siêu..siêu cấp đáng yêu? - Bạch Kinh ngây người

- Là người gặp người cười,hoa gặp hoa nở đó.

Đắc Kỳ gợi ý. Bạch Kinh cười tít mắt,nhào vào lòng nàng cầu ôm ôm.Đắc Kỳ dang tay ôm chặt lấy cục bông nhỏ. Lăng Mặc hôm nay cảm thấy Đắc Kỳ rất lạ,cảm giác không thể diễn tả thành lời. Không hiểu vì lí do gì,cảm thấy nàng như cao hơn,như hiểu chuyện hơn và đặc biệt trông xinh đẹp hơn So với dáng vẻ lần đầu hai người gặp nhau,quả thật là một trời một vực.

- Hoàng tẩu,tỷ thơm thật đó.

- Bạch Kinh có thích không?

- Thích. Tỷ có mùi rất dễ chịu.

- .....

Lăng Mặc ngồi bên cạnh không nói thành lời. Đây là chuyện mà có thể hỏi một đứa trẻ con sao?

- Có muốn có mùi giống tỷ không?

- Muốn.

- Lát nữa Tiểu Hương tới sẽ cho đệ.Đó là ma thuật đó

- Ma thuật?Ma thuật là cái gì? Tỷ làm như nào a?

- Tỷ sẽ đem loài hoa tỷ thích,chiết xuất lấy tinh dầu của nó để y phục ngâm trong đó khoảng hơn một ngày cuối cùng là đem đồ ra phơi. Mặc lâu dần,mùi hương thấm dần trên cơ thể,cũng rất tốt cho da nữa.

- Đắc Kỳ tỷ,tỷ biết nhiều thật đó. Ca ca thường hay mặt lạnh,nhưng huynh ấy thật ra rất rất tốt. Tỷ đừng ghét bỏ huynh ấy nha.

- Nếu huynh ấy khi dễ tỷ,bảo bối phải hứa bảo vệ tỷ nha.

- Hắc hắc..dĩ nhiên rồi.Tỷ tỷ,tỷ có thể ôm đệ thêm một lát không?

- Ân.

Đắc Kỳ mỉm cười gật đầu đồng chí. Nhưng bên cạnh có kẻ nào đó khó chịu ra mặt. Rõ ràng là có người kéo hắn tới đây mà cuối cùng lại ném hắn ra rìa. Đắc Kỳ đặc biệt hiểu chuyện,chủ động quan tâm:

- Vương gia,chi bằng người ăn một miếng điểm tâm đi? Đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn

- ....

- Hoàng thúc,ngươi không được từ chối tỷ tỷ.Hài nhi muốn xem người ăn đồ tỷ tỷ đưa a. Năn nỉ người mà.

- ......

Cuối cùng Lăng Mặc đành phải xuống nước,cúi thấp đầu để Đắc Kỳ đút miếng điểm tâm vào trong miệng. Hắn chợt nghĩ,điểm tâm hôm nay cũng khá vừa miệng. Cảm thán tự ý thưởng cho bản thân một miếng thứ hai.

Không khí trở nên khá ôn hòa,không quá gượng gạo như lúc trước. Chỉ là đôi ba câu nói vu vớ của Đắc Kỳ và Bạch Kinh,cũng có thể dễ dàng cạy được hàm răng của Lăng Mặc phải phát ngôn. Lăng Mặc có thể không chú ý. Từ khi ở bên cạnh Đắc Kỳ, hắn đã vô thức cười rất nhiều.