Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 28



Đắc Kỳ bước vào biệt viện của tam công chúa. Rất nhiều ánh mắt đổ đôn về phía họ. Thường thì nữ nhân không thích những nơi này. Họ thích ngắm hoa làm thơ rồi cùng trò chuyện. Tỷ thí song đấu,quả thật thường dành cho nam nhân hơn.

Nhan sắc của Tiểu Hương khiến không ít nam nhân chủ động gục ngã,mê mẩn say đắm. Một nụ cười nhẹ của nàng vơi đôi môi căng mọng khẽ hé mở,cảm giác tựa như mật ngọt của thế gian. Tiểu cô nương thấp hơn nàng một chút đứng ở bên cạnh,một mặt lạnh lùng,ánh nhìn sắc lạnh hút hồn cũng khiến họ không thể rời mắt. Điều kì lạ duy nhất ở đây là tứ hoàng tử trước giờ ghét động chạm,nay lại bám riết lấy nữ nhân xinh đẹp kia không rời.

- Tiểu quỷ Đắc Kỳ của ta..

Bạch Hoài Anh từ trong đám đông lao ra,hai tay dang rộng muốn ôm lấy Đắc Kỳ như thói quen,giữa chừng lập tức chững lại rồi buồng xuống. Đắc Kỳ bây giờ là thái tử phi,thân phận phức tạp,khó mà có thể cởi mở như xưa. Động chạm thân mật,chỉ sợ gây thêm phiền phức cho tiểu quỷ mà thôi.

Nhưng điều Bạch Hoài Anh không thể ngờ là Đắc Kỳ chủ động ôm lấy y trước sự ngưỡng mộ của biết bao nam nhân,tay phải khẽ vỗ vỗ lưng y. Tiểu quỷ nhỏ giọng:

- Nhìn ngươi hờn dỗi,ta không quen. Ngươi là bằng hữu của ta,không cần giữ thể diện cho ta.

- Ừm.

Bạch Hoài Anh vui vẻ đón nhận cái ôm ấm áp của Đắc Kỳ. Tiểu Hương đứng đằng xa cũng không dám ngắn cản tiểu quỷ. Đắc Kỳ không thích người khác xen vào chuyện của bản thân. Chuyện tiểu quỷ nàng,trời biết đất biết,thanh thiên bạch nhật,người người đều biết,không có chuyện gì là đáng xấu hổ cả.

- Được rồi. Buông ra.

- Hiếm khi muội chủ động,cho ta ôm muội thêm chút nữa.

- Buông tay.

Đắc Kỳ nổi nóng dẫm vào chân Bạch Hoài Anh. Y nhảy dựng lên,ánh mắt ủy khuất nhưng không dám cất lời trách cứ. Tiểu quỷ tính cách thất thường,dù có là thái tử phi,ai biết nha đầu sẽ gây ra chuyện gì? Dương Đắc Kỳ mà Bạch Hoài Anh vẫn vậy. Sống nào cần mặt mũi? Mặt mũi nào có ăn được? Chỉ cần có thể tiếp tục được tồn tại,được ngày ngày chạy nhảy làm điều mình thích mà thôi.

- Ta thấy thương cho Khương Dương khi có một người bằng hữu mặt dày vô sỉ như huynh. Tên ngốc.

- .....

Khương Dương mỉm cười bước đến,một tay kéo Bạch Hoài Anh đứng dậy,một tay chủ động cài cây trâm ngày đó lên đầu của Đắc Kỳ:

- Xem như là quà ra mắt với tiểu nương tử của đệ đệ ta.

- Vẫn là Khương Dương tốt nhất. Cảm ơn huynh.

Đắc Kỳ cảm thán,chạm nhẹ lên nơi giúp đầu mình nặng hơi đôi chút. Tiểu quỷ không mường tượng được hình dáng nó ra sao,nhưng chỉ cần là quà của Khương Dương,tiểu quỷ sẽ vô cùng trân trọng.

- Muội vui là được rồi.

Khương Dương vẫn tỏ ra vô cùng yêu thương tiểu quỷ. Ánh mắt của y,luôn không thay đổi. Từ khi gặp Đắc Kỳ cho tới khi biết Đắc Kỳ định là nữ nhân của Dịch Bạch Nhiên, Khương Dương đối với Đắc Kỳ,là cảm giác đặc biệt đó. Chỉ có điều tiểu quỷ còn nhỏ,nàng thuận theo sắp đặt mà làm theo,căn bản không rõ không hiểu chuyện tình cảm nam nữ.

- Tỷ là hoàng tẩu của ta sao? Dương Đắc Kỳ? Con gái Dương thừa tướng? Thái tử phi tương lai?

Giọng nói một nữ nhân lảnh lót vang lên. Dịch Hán Sa tay cầm thương lớn,từ từ tiến lại.

Đắc Kỳ không trả lời. Im lặng quan sát. Tiểu Hương hiểu ý,đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai nàng:

- Đây là tam công của của Yên Nam,Dịch Hán Sa.

Đắc Kỳ như dần hiểu. Tiểu quỷ hướng nữ nhân kia mà khẽ gật đầu. Dịch Hán Sa như thể thú dữ xổng chuồng dùng mũi thương kề sát cổ Đắc Kỳ. Đắc Kỳ mặt liệt,không động không lay,nhắm mắt khẽ giọng:

- Tam công chúa,thu thương.

- Ha...Ngươi nói là ta nghe sao?

Dịch Hán Sa kiêu ngạo cười lớn. Cổ Đắc Kỳ bị cứa chảy xuống một vệt máu,thấm vào bộ y phục xinh đẹp.