Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 30



- Dịch Hán Sa? Muội dám?

- Ca..muội...muội...

Lăng Mặc từ sau lưng Bạch Nhiên bước ra. Ánh mắt sắc lạnh nhìn những vệt máu chảy trên mặt Hán Sa lại nhìn qua gương mặt không chút cảm xúc của Đắc Kỳ. Vệt máu nơi chiếc cổ thanh mảnh vẫn tiếp tục chảy xuống,thấm qua chiếc khăn tay do Tiểu Hương đang giữ. Bộ y phục quý giá vốn là cống phẩm của Lưu Ly quốc đã hoàn toàn bị phá hỏng. Lại thêm một vệt chém mờ nhạt sát vai.

- Mọi chuyện là thế nào?

Lăng Mặc chủ động lên tiếng. Tất cả mọi người đều cúi mình hành lễ,chỉ có một mình Đắc Kỳ vẫn trân trân nhìn hắn,tay bắt lấy chiếc khăn tay của Tiểu Hương giữa không trung,tiếp tục bịt lấy miệng vết thương.

Tiểu Hương kéo kéo vạt áo Đắc Kỳ,ra hiệu cho nàng quỳ xuống. Nhưng Đắc Kỳ vẫn cứng đầu,đứng chộn chân ở đó,liếc qua Lăng Mắc,nghiêng đầu mỉm cười khiêu khích. Khóe môi không an tâm vẽ ra khẩu hình bốn chữ " Đại thúc biến thái". Lăng Mặc bất đắc dĩ tiến về phía nàng. Tay kéo chiếc khăn tay đẫm máu kia xuống,thay thế bằng chiếc khăn tay luôn giữ bên người.

- Các ngươi đứng hết lên đi. Bạch Kinh,qua đây,nói cho ta nghe.

Hán Sa vẫn tiếp tục run rẩy quỳ trên đất. Hoàng thúc tại sao lại có mặt ở đây? Hoàng thúc ghét nhất có kẻ làm loạn trong cung vào những kịp lễ trọng đại. Lễ Bái Nguyệt là tết đoàn viên. Mọi người phải hòa thuận với nhau,thay vì đấu đá lẫn nhau.

- Hoàng thúc,con kể thúc nghe. Đắc Kỳ tỷ muốn tới đây xem tỷ võ. Không hiểu sao tam tỷ lại vô cớ gây chuyện,muốn Đắc Kỳ tỷ cùng thái tử ca ca thoái hôn. Đắc Kỳ tỷ tỷ không chịu,tỷ ấy liền dùng trường thương đặt lên cổ tỷ ấy,rạch một đường. Trường thương nặng như vậy,là cống phẩm Lưu Ly quốc,lại có linh tính,tổn thương nội lực rất lớn. Hoàng thúc,thúc phải làm chủ cho Đắc Kỳ tỷ tỷ.

- Dịch Hán Sa,lời Kinh Nhi nói,bao nhiêu phần là sự thật?

- Con...con...

- Dịch Hán Sa?

- Tất..tất cả..đều là sự thật.

Đôi mắt của Đắc Kỳ mờ dần. Đôi môi trắng bệch,trán lấm tấm những vệt mồ hôi nhỏ li ti. Tiểu Hương sợ hãi vội đỡ lấy eo của nàng.

- Ai giúp tiểu nữ với. Tiểu thư...hức...tiểu thư..gặp chuyện rồi..Cứu với.. làm ơn..

Lăng Mặc còn đang suy nghĩ xem nên ban hình phạt nào đối với Dịch Hán Sa thì nghe tiếng cầu cứu. Bạch Nhiên nhẹ nhàng đón lấy thân thể đang dần lạnh ngắt của Đắc Kỳ,nhanh chân chạy về phía hắn,nét mặt đầy lo lắng:

- Thúc...cứu...cứu nàng ấy...

Lăng Mặc trực tiếp bắt mạch nơi cổ tay của Đắc Kỳ. Khoảnh khắc hắn xem bệnh,cho tới khi hắn phán ra bệnh đều chỉ cách nhau một lời nói nhưng khiến tất cả những người có mặt sợ hãi xôn xao.

- Chết rồi.

- Cái gì? - Bạch Nhiên hoảng loạn nắm lấy tay Lăng Mặc - Hoàng thúc,người lừa hài nhi có phải không? Đắc Kỳ,nàng ấy là nương từ của con. Sao có thể chết được?

- Chết rồi...Gì cơ?...Tiểu thư...người tỉnh dậy mở mắt nhìn Tiểu Hương đi? Tiểu thư à?

Tiểu Hương nắm lấy tay còn lại của Đắc Kỳ đưa lên má mình xoa xoa. Nhưng nàng cũng không còn cảm nhận được mạch đập từ bàn tay nhỏ nhắn ấy nữa. Tâm trạng càng lúc càng hoảng,Tiểu Hương gào khóc trong tuyệt vọng:

- Tiểu thư..các người trả tiểu thư lại cho ta...Hức..trả tiểu thư lại cho ta..Tướng gia..lão gia..tiểu thư gặp chuyện rồi...oa...người mau tới tiểu thư đi...

Khương Dương thẫn thờ trân trân nhìn gương mặt xinh đẹp như đang say ngủ của Đắc Kỳ. Gương mặt này,mỉm cười chỉ vì một câu nói trêu ghẹo của nàng. Gương mặt này cũng vì nàng mà rơi lệ.

Bạch Hoài Anh như chết lặng trước biểu hiện của y:

- Khương Dương... ngươi...

- Ta? Ta làm sao?

Khương Dương dường như hoàn toàn chưa phát giác được bản thân của hiện tại như thế nào. Tiếng khóc vang ngày một lớn. Biệt viện của nhị hoàng tử người này tới người nọ truyền tai nhau,chẳng mấy chốc,tin đồn đã bay khắp hoàng cung và đến tai của người cần tới.

Dương Đắc Quân còn đang cùng mấy vị tướng quân uống rượu làm thơ vô cùng hăng say. Thì hộ vệ thân cận bên cạnh y chạy vào,bất chấp sự ngăn cản của bính lính,vẻ mặt thất thần,hét lớn:

- Tướng gia..Không xong rồi. Đại tiểu thư xảy ra chuyện rồi.

- Mục An,ngươi hoảng cái gì? - Dương Đắc Quân nâng ly rượu khảng khái cười nói - Để các vị phải mất hứng rồi.

- Tướng gia..Đại...đại tiểu thư..người..người chết rồi..

- Cái gì?