Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 48



- Các ngươi không nghe bản cô nương nói gì hả? Bản cô nương thích cái bàn này.

- Tiểu nhị - Đắc Kỳ hô lớn - Quán ngươi dễ để lũ ruồi bọ bay lung tung thế này à? Ta trả rất nhiều tiền rồi a.

- Ngươi...ngươi dám nói ta là lũ ruồi bọ? - Thẩm Thanh Ân tức giận quát lớn - Ngươi có biết ta là ai không hả?

- Ta nói lũ ruồi bọ,nào nhắc tới tiểu cô nương là ngươi? Ha,chúng ta nào có quen biết thân thiết tới mức độ phải biết ngươi là ai?

Đắc Kỳ đắc ý mỉm cười. Xảo Nhu bên cạnh mắng nàng hai chữ " ấu trĩ". Nhưng nào có thể trách nàng a. Là người ta muốn gây chuyện trước. Thì dù có là người chết sắp hối hối,nàng cũng phải khiến chúng chết không nhắm mắt,chứ đừng nói chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ con

Tiểu nhị được cử ra,mồ hôi vã khắp trán,trông có vẻ vô cùng khó xử. Đắc Kỳ đứng dậy,vỗ vỗ vai tiểu nhị:

- Hoặc là ngươi,cho người ném nha đầu kia ra ngoài,hoặc là ta trực tiếp ném nha đầu kia qua ô cửa này. Nên nhớ đây là tầng ba a..Còn nữa,thức ăn của ta,bao giờ thì lên món?

Chưa kịp chờ tiểu nhị phản ứng,Thẩm Thanh Ân đã không chịu được mà trút giận lên người của Xảo Nhu. Xảo Nhu thu tay,giật về đằng sau,nắm chắc lá bùa Tử Đình tặng,cẩn thận nhét vào sâu trong ngực áo. Vẫn gương mặt không chút cảm xúc,nhưng đáy mắt đã gợn vài vệt sóng nhỏ.

Đắc Kỳ thở dài. Nàng còn tính chơi thêm một chút nữa. Coi như nha đầu kia xấu số,chọc phải người không nên chọc. Xảo Nhu rất ghét có người động vào đồ của nha đầu nha.

Xảo Nhu trầm lặng đứng dậy. Thẩm Thanh Ân vẫn chưa nhận thức được tình hình của bản thân,một thái độ kiêu ngạo đầy thách thức. Xảo Nhu chợt nắm lấy cổ áo Thẩm Thanh Ân,nhẹ nhàng như nắm một con vật nhỏ không trọng lượng,thẳng tay ném người ra ngoài cửa sổ.

- A....

Thẩm Thanh Ân ngơ ngác rơi giữa không trung. Đắc Kỳ phe phẩy làn khói của ly trà đang cầm. Xảo Nhu cũng biến mất. Chỉ thấy nha đầu cũng lơ lững giữa tầng không,tay tiếp tục nắm chắc lấy cổ áo của đối phương,lạnh lùng thả ra một lần nữa khiến Thẩm Thanh Ân sợ đến khóc thét,kêu cha gọi mẹ.

Xảo Nhu tiếp đất,dùng một chân đỡ lấy thân thể nhỏ bé co rúm trong nỗi bất an tột cùng mạnh mẽ đá hất văng một đoạn. Thẩm Thanh Ân ngất lịm trên sàn,gương mặt xuất hiện vài vệt xước thoáng qua.

Xong xuôi,một sợi dây từ trên tầng ba thả xuống. Đắc Kỳ tay nắm một đầu,ngón trỏ khẽ động đậy ra hiệu. Xảo Nhu gật đầu,nắm lấy đầu còn lại.Kết quả,Xảo Nhu trở về chỗ ngồi như ban đầu. Bộ mặt liệt thật khiến Đắc Kỳ bật cười. Nàng biết,nha đầu đang thật sự,thật sự rất kích động nha. Dù sao đó cũng là món quà trân quý của tiểu tử Tử Đình mất cả một buổi tối không ngủ,chạy lên núi quậy phá mà có được mà.

Nếu để Tử Đình tiếp tục ở lại dưới chân núi đó,nói không chừng,không sớm thì muộn,ngôi chùa cũng sẽ bị dỡ đi mất. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

- Tiểu nhị,lên món. Các ngươi còn muốn chúng ta phải đợi đến lúc nào?

Thức ăn được dọn lên đầy đủ. Tiểu nhị nhỏ con lấm lét ghé tai Đắc Kỳ khẽ thì thầm:

- Tiểu cô nương,người có biết người vừa gây chuyện với ai không?

- Nha đầu ấy gia thế ra sao? - Đắc Kỳ cũng giả bộ sợ hãi diễn theo

- Đó là Thẩm Thanh Ân,là người con gái thứ ba,nữ tử duy nhất của đại phú hào họ Thẩm. Người gây chuyện với nhà họ Thẩm,ta e rằng...

- Ây da,ngươi xem xem,muội muội của ta lợi hại như vậy. Lão nương sao có thể dễ dàng bị người ta khi dễ. Đi - Đắc Kỳ ném cho tiểu nhị một nén bạc lớn - Ra ngoài canh chừng. Bao giờ có người đến gây chuyện thì gọi ta.

- Dạ dạ..đa tạ khách quan.

- Ấu trĩ.

Xảo Nhu thầm mắng,ánh mắt nhìn chằm chằm,dán chặt lên người của Đắc Kỳ. Đắc Kỳ bất lực,bỏ lơ. Vì ta ấu trĩ nên hại muội ra tay. Ta sai,có được chưa? Ta cũng nào biết nha đầu đó sẽ chọc đến tổ kiến chúa đâu?