Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 50



- Đắc Kỳ.

- Có chuyện gì sao?

Xảo Nhu vẫy vẫy tay ra hiện cho Đắc Kỳ cúi xuống. Nha đầu mạnh tay búng một cái thật đau lên trán nàng,chu chu môi trách:

- Không nhăn.

- Muội không phải nên hôn ta một cái thay vì đánh ta sao?

Đắc Kỳ giở thói lưu manh,cố ý dùng đầu Xảo Nhu làm điểm tựa cho bộ ngực vĩ đại.Xảo Nhu biết nhưng Xảo Nhu không có ý định phản kháng. Nhiều khi Đắc Kỳ nổi giận,có 5hhậu quả khá nghiêm trọng. Tốt nhất là nên làm điều gì đó phân tán sự chú ý của nàng lên chuyện vừa rồi.

Giờ mùi ngũ khắc,khoảng giữa chiều.

Ánh nắng của mùa thu không còn gay gắt như mùa hạ,mà thay vào đó là những vệt nắng mờ ảo thấp thoáng sau làn mây trắng xóa. Vài rặng cây khẽ rung rung theo hướng gió.Một mình Xảo Nhu ngồi giữa vườn hoa bạt ngàn,thơ thẩn đọc sách.

Bất chợt,một tiểu nam nhân lặng lẽ ngồi xuống rồi nằm bên cạnh nha đầu.Nha đầu trước giờ vô cảm,hoàn toàn không xem trọng người nam nhân kia,lạnh lùng hất chiếc tay vô lễ đang đặt trên đùi nha đầu sang một bên. Nam nhân chợt thấy lạ,lông mày khẽ nhíu,nhưng cũng ngoan ngoãn thuận theo. Cảnh tượng ấy được rất nhiều người trông thấy,tuy nhiên chẳng may may một ai dám làm phiền.

Nam nhân kia thuộc một đại thế lực lớn,khiến rất nhiều tiểu cô nương tranh giành.Bọn họ chỉ trỏ về phía Xảo Nhu thầm ghi hận. Một nha đầu xa lạ,tự ý vào địa phận của Giản Thiên Ưng,vô lễ với y,tự cho mình cái quyền tiếp xúc thân mật với ý.

Đáng hận.

Trong khi đó,Đắc Kỳ đang ngồi xơi nước uống trà trước mặt chủ viện. Bên cạnh nàng cũng là một nam nhân,nhưng là một lão ngoa đồng người người đều kính sợ,An Nhất Tâm,cựu nhất trụ của Tòa Bảo Các.

- Muội muội của ta tên Dương Xảo Nhu. Mong chủ viện giúp đỡ. Ta là lấy bối cảnh để cho muội ấy vào đây,các người có thể không nhận thì cũng có thể sẽ rơi đầu a.

Đắc Kỳ ăn một miếng bánh rồi tiếp tục:

- Học viện của các người,có thể để học viên lôi nhau lên lôi đìa,tùy ý chém giết,thắng làm vương,thua làm tử sĩ. Ta rất hoan nghênh ủng hộ a. Tốt nhất là cho Xảo Nhu nhà chúng ta,đấu với nhiều người mạnh một chút. Đã giao người cho các ngươi,sống chết tùy nha đầu quyết. Đắc Kỳ ta không hề oán trách các ngươi một lời.

- Ực.. - Chủ viện nuốt nước bọt - Đắc Kỳ cô nương cùng ngài An Nhất Tâm đây,rốt cuộc là mối quan hệ gì a?

- Lão ta a? Không quen - Đắc Kỳ huých nhẹ mạn sườn An Nhất Tâm - Lão già khốn kiếp,đi ra ngoài cho ta nói chuyện

- Tiểu quỷ, lão hủ rất nhớ ngươi

An Nhất Tâm nghiêm nghị mặt lạnh,giây trước giây sau liền thay đổi sắc mặt khi trả lời Đắc Kỳ. Tựa như một chú cún con ủy khuất trước mặt chủ nhân. Đám người chủ viện lại càng được phen hú hồn. Tiểu..tiểu cô nương này,rốt cuộc lai lịch thế nào a? An Nhất Tâm nổi tiếng máu lạnh vô tình,là đại nhân vật không ai có thể chọc. Nàng vô lễ với y,còn đánh y,y một chút cũng không tức giận..Không lẽ..nữ tử này là hài nhi thất lạc của An Nhất Tâm???

- Chuyện xong rồi. Người ta đã dẫn đến,đang ở vườn hoa phía Tây. Các người đi đón nó đi,sắp xếp cho tốt. Đừng quên nha đầu đó là người của ai. Đắc Kỳ ta cũng không cần tốn nhiều nước bọt với các ngươi nữa,có hiểu không?

- Chuyện Nhất trụ giao phó,chúng ta dĩ nhiên hậu thuẫn thật tốt. Đắc Kỳ cô nương đi thong thả.

- ...

- Đắc Kỳ,ngươi đừng đi- An Nhất Tâm hét lớn gọi theo- Tới chỗ của lão hủ chơi một chút đi.

- Phiền phức,lão già thối. Ngươi tắm chưa đó.

- Biết tin ngươi đến,lão vội vàng tới đây,chưa kịp làm gì hết a.

- Tránh xa ta ra,lão già thối!!!!

Đắc Kỳ vừa đi vừa la hét,lấy tay đẩy An Nhất Tâm ra. Bước ra khỏi ngôi đình,một nam nhân không biết là vô tình hay cố ý đứng chắn lối đi của cả hai. Nam nhân quay người,miệng khẽ nhẩm hai chữ " Đắc Kỳ" đủ để người đối diện nghe thấy.

Nhiếp Khương Dương vẫn phong thái cũ,vẫn bộ hồng y đỏ rực dưới ánh mặt trời,tay cầm chiếc quạt,bên thắt lưng là miếng ngọc bội chạm khắc lạ mắt nhưng vô cùng quen thuộc với Đắc Kỳ.

Gương mặt ấy...Nhiếp Khương Dương, huynh làm gì ở đây?