Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 53



Một tuần trôi qua.

Xảo Nhu coi Nhiếp Khương Dương như ca ca lớn,một người cực kì quan trọng của Đắc Kỳ tỷ,vì vậy mà cần quan tâm chăm sóc đặc biệt. Có lẽ như vậy, sẽ giúp Đắc Kỳ tỷ an tâm phần nào

Cho nên bất cứ khi nào rảnh rỗi là chạy qua bám Nhiếp Khương Dương. Nhiếp Khương Dương là một lão sư nổi tiếng ở bên khoa thơ ca. Khoa võ nghệ cùng khoa thơ ca cách nhau cả một quãng đường rất dài,nhưng bất kì khi nào Nhiếp Khương Dương tan giờ dạy,đều thấy một tiểu nha đầu ôm theo một giỏ thức ăn đã đứng chờ sẵn ở đó.

Từ giờ biệt danh " chiếc đuôi nhỏ của Nhiếp lão sư " là cái tên thân thương tặng cho Xảo Nhu,thiên tài của khoa võ nghệ. Một mình Xảo Nhu không chỉ xuất sắc tránh được tất cả các đòn đánh của Trình Trượng Nghĩa,Trình lão sư mà còn tặng nguyên cho y một cái bạt tai ngay giữa phần thi. Chỉ vì...Trình lão sư nắm lấy một góc sách của nha đầu.

Lại thêm chuyện,Xảo Nhu hiếm khi mở miệng. Mỗi lần trả lời câu hỏi của ai,chỉ cô đọng duy nhất trong hai từ mà thôi. Khi ở bên cạnh Nhiếp Khương Dương, lộ ra giọng nói bập bẹ không rõ,ai nấy mới hay,nha đầu gặp khó khăn trong việc nói chuyện.

Xảo Nhu hiền lành,không động đến ai. So đấu với bất kì đối thủ nào đều lễ phép hành lễ,kết thúc còn giúp đối phương trở về biệt viện,băng bó cẩn thận,cho ăn đầy đủ mới cho rời đi. Không thể phủ nhận,tay nghề của Xảo Nhu rất được nha. Toàn món ăn chưa ai thử bao giờ. Không biết,nha đầu đã học được từ đâu.

Chỉ có điều,Xảo Nhu rất ít khi cười. Chính xác là một nha đầu mặt liệt. Hiếm hoi ở một góc khuất,ai đó tình cờ nhìn thấy nha đầu cầm một chiếc bùa cầu may,giấu ở trong lòng với vẻ trân trọng. Nụ cười đẹp như hoa,tựa như tiểu tiên nữ được lan khắp học viện đế đô.

Nhiều người ái mộ Xảo Nhu nhưng không dám đến gần. Cũng bởi vì sợ bản thân không đủ năng lực đứng bên cạnh nha đầu. Hoặc cũng bởi,nha đầu gần như dành toàn bộ thời gian cho Nhiếp Khương Dương.

Nghe đồn,ngày nha đầu vào học viện,có vẻ nha đầu không tự nguyện cho lắm. Nữ nhân vừa quay đầu, tiểu oa nhi liền bật khóc.Cùng lúc ấy,Nhiếp Khương Dương đi qua,đồng ý thu nhận nha đầu. Nên chuyện Xảo Nhu coi trọng Nhiếp Khương Dương cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

Ngày hôm nay học viện vô cùng bận rộn,chuẩn bị cho hai ngày tới mừng vừa tròn một trăm năm thành lập trường. Nhiếp Khương Dương vừa rời phòng. Một đám học trò sách cùng bút chạy theo sau. Thấy bóng dáng Xảo Nhu thấp thoáng ở bụi trúc liền bỏ thầy chạy về phía nha đầu:

- Tiểu bảo bối,muội tới đưa đồ ăn cho lão sư sao?

- "Gật"

- Có đồ dư cho các tỷ,các huynh không?

- "Gật gật"

- Bảo bối nhỏ à,ta yêu muội.

Một nữ tử cảm thán khen một câu. Gò má của Xảo Nhu thoáng đỏ. Nha đầu khẽ cúi thấp đầu,nhanh nhẹn đặt vào lòng bàn tay vị tỷ tỷ kia một chiếc bánh bông lan trang trí rất bắt mắt,chỉ nhìn thôi mà đã muốn ăn mà không lỡ ăn.

- Oa...đẹp quá đi..Tiểu bảo bối à..muội đừng ở biệt viện của lão sư nữa,qua ở với tỷ có được không?

Nữ tử yêu mến ôm cổ Xảo Nhu. Xảo Nhu dường như quá quen thuộc rồi nên cũng không phản kháng. Chỉ thấy Nhiếp chầm chậm bước đến,nhấc cổ áo nữ tử đặt sang một bên:

- Nhanh trở về biệt viện của các ngươi nghiên cứu tiếp đi.

- Lão sư à..ta muốn đón Xảo Nhu về viện..huhu...

- ....

Nhiếp Khương Dương trừng mắt dọa nạt. Nhiên Nhiên liền quay sang Xảo Nhu ăn vạ. Nha đầu đưa giỏ đồ ăn lên trước mặt né tránh. Hành động đáng yêu này làm tan chảy biết bao học tỷ,học trưởng.

- Xảo Nhu,qua đây.

Xảo Nhu lấy ra một chiếc bánh được gói cẩn thận từ trước ra,còn lại toàn độ,đưa giỏ cho một vị học trưởng gần đó,cuối cùng chạy lại ôm chân Nhiếp Khương Dương. Nhìn Xảo Nhu như bé gấu trúc nhỏ,tìm lấy cây trúc bản thân vô cùng yêu thích,quyến luyến không chịu buông. Tuy nhiên cây trúc này có vẻ hơi chói mắt a.

Bất chợt,lại có thêm,một..hai..ba bé gấu trúc khác chạy đến ôm ngang eo Xảo Nhu. Cảnh tượng có chút...kì dị..