Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 55



Hai ngày nữa đến ngày kỉ niệm thành lập học viện. Trước thời gian đó,người nhà của học viên,có thể tự do ra vào học viện để tới thăm học viện,đồng thời có thể ở lại để dự lễ. Trung tâm đế đô nô nức cờ hoa khắp nơi. Đây quả là một dịp để tiện tổ chức một lễ hội lớn.

Người ngựa ra vào nườm nượp.Toàn bộ chỗ trọ trong bán kinh 10 dặm đều được thuê chật kín. Kẻ nào không may đến sau thì không có chỗ để ở,đủ để nói, ảnh hưởng của học viện đế đô vô cùng quan trọng đối với các đại gia tộc.

- Đắc Kỳ tỷ,chúng ta đang đi đâu a? - Xảo Nhi ngây ngốc hỏi

- Không phải muội kêu đói sao? Tỷ đưa muội đến chỗ này hay lắm,chịu không?

- Chịu. Hihi.

Xảo An cùng Xảo Vân mới nãy còn bám Xảo Nhu nửa bước không rời,nay mỗi đứa một chân,ôm chặt lấy khuỷu chân của nàng,ngồi lên phía trước như ăn vạ. Đắc Kỳ cũng không quá chú trọng đến hình tượng,coi như là một phần bù đắp tổn thất tinh thần mà mấy ngày qua hai nha đầu phải chịu đi.

Xảo Nhu được dịp rảnh rỗi,đi đằng sau canh chừng. Đây là lần đầu tiên Xảo Nhu rời khỏi học viện. Nguyên liệu để làm thức ăn đều có sẵn trong học viện nên nha đầu chỉ cần chạy vài bước tới phòng bếp là có cả một bao lớn.

Đắc Kỳ chủ động nắm lấy tay Xảo Nhu kéo nha đầu đi ngang với mình:

- Theo sát tỷ,kẻo lạc.

- .....

Đắc Kỳ đỏ mặt,đầu khẽ cúi. Đắc Kỳ chỉ cười,không nói.

Đi được một đoạn,bỗng năm người bị một đám hung hăng bao vây. Xảo An ngủ quên trên chân Đắc Kỳ bị Xảo Vân đánh thức bằng những cái tát yêu thương. Nha đầu ngáp ngáp,nắm tay áo của Xảo Vân đứng dậy. Dáng vẻ ngái ngủ trông mới đáng yêu làm sao. Xảo Nhu đỡ lấy Xảo Nhi từ trên tay của Đắc Kỳ. Xảo Nhi đơn thuần ngó đông ngó tay một chốc rồi cũng chịu đứng yên

- Đắc Kỳ tỷ,muội đói - Xảo An một lần nữa ngáp lớn

- Muội cùng Xảo Nhi tới chỗ nào để ngồi trước,bảo vệ muội ấy giúp tỷ,có được không?

Xảo An gật gật đầu. Xảo Nhi được chuyển nhượng qua chỗ của Xảo An dưới sự bảo vệ của Xảo Nhu. Có một kẻ ngang nhiên ngáng đường,liền bị nha đầu xử đẹp,máu mũi,máu miệng trào ra không thôi

Con phố vốn ồn ào nay rơi vào trầm mặc,chỉ còn những tiếng xì xầm bàn tán rất khẽ. Kí hiệu trên áo kia..là người của Thẩm gia a??

- Tiện nhân,cuối cùng cũng để gia gia tìm được ngươi.Hôm nay ngươi phải chết.

- Hả? - Đắc Kỳ giả ngơ - Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi muốn giết ta ư? Thật sự quá đi. .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Thẩm Thanh Thu vẫn giương giương tự đắc ra vẻ. Đám người bao vây Đắc Kỳ lại được phen lên mặt,mà tiến sát họ thêm một vài bước.

Đắc Kỳ mệt mỏi vỗ vỗ đầu,ủy khuất đứng nép sau lưng Xảo Vân. Xảo Vân nhìn đến chán ghét bộ dạng của Đắc Kỳ,tay phủi phủi áo tỏ vẻ khinh bỉ. Xảo Nhu ngồi dưới lán che,mặt liệt theo dõi.

Chợt Đắc Kỳ lấy ra một thanh chủy thủ,ném qua cho Xảo Vân:

- Muội đã học được những gì,ta muốn xem.

- Giảo hoạt.

- Giảo hoạt mới có thể nuôi được tiểu hồ ly nhà muội.

- .....

Khí tức bao quanh Xảo Vân chợt thay đổi. Xảo Nhu nắm tay Xảo Nhi đứng dậy,kéo theo cả Xảo An đang ngơ ngơ ăn bánh,hòa vào đám đông,biến mất. Có lẽ sẽ là một tranh mưa máu khó ngửi. Hai nha đầu đơn thuần này,một đứa quá nhỏ,một đứa được dạy để cứu người.Vẫn là không nên cho chúng xem.

Đắc Kỳ nhìn lên kỹ lâu phía trên,nhắm đúng một tiểu hoa đán tay cầm lãng hoa quả đang nhàn hạ ăn. Nàng ngoắc ngoắc tay chỉ về phía nàng ta rồi ra hiệu nàng ta tránh sáng một bên. Tiểu hoa đán xình đẹp nở một nụ cười hút hồn,vỗ vỗ lên thành lan can,ngỏ ý mời.

Một tên muốn đánh lén sau lưng,Đắc Kỳ khua chân,đá ngược lên phía trên trúng ngay hạ bộ của hắn. Đối phương đau đơn ngã xuống. Đắc Kỳ nhẫn tâm một quyền đạp nát thủ bộ khiến hắn chỉ còn là một xái xác rồi liếc mắt nhìn qua Xảo Vân ngầm ra dấu. Xong xuôi,mới vui vẻ nhảy lên bên cạnh tiểu hoa đán đứng xem kịch.

Tiểu hoa đán một chút cũng không kinh sợ Đắc Kỳ,ngược lại còn hiếu khách mời nàng dùng thiện. Đắc Kỳ đứng đó,gót giày mang theo vệt máu lan ra một khoảng sàn gỗ. Hai nam nhân ngồi phía sau,thần sắc trái lại với tiểu hoa đán,nửa ngờ vực nửa trầm ngâm.