Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 63



Buổi tối hôm ấy.

Sau khi ném toàn bộ đấm tiểu yêu ở chỗ của An Nhất Tâm và ra tối hậu thư bỏ lại chúng ở đó,Đắc Kỳ trở về biệt viện mà Tòa Bảo Các chuẩn bị từ trước,vốn là nơi trị vì của Nhất Trụ.

Người hầu kẻ hạ đứng trải dài từ chân cửa cho tới vào đại sảnh để chào đón tân chủ nhân. Chỉ thấy một tiểu cô nương,tay trái ôm theo một tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu,lại thấy tay còn lại cầm theo một trường kiếm nhuốm đầy máu,từng giọt chầm chậm nhỏ xuống mặt đất,rơi theo từng bước đi của nàng.

Gương mặt nàng xấu xí đến đáng sợ,tựa như bị hủy dung. Ánh mắt nhàn nhạt,phủ một tầng sương mờ khó đoán.

- Kính chào tân chủ nhân mới.

- Ưm...Đắc Tỷ tỷ?!

- Muội ngủ tiếp đi. Ngoan. Tỷ thương - Dỗ dành xong xuôi liên tùy tiện phóng trường đao cắm lên một thân cân - Các ngươi,trở về làm việc. Quản gia tới phòng gặp ta.

- Vâng.

Một nam nhân dung mạo tuấn tú đứng dậy đi theo Đắc Kỳ vào trong. Những người còn lại,kẻ thì ngất,kẻ thì sợ toát mồ hôi. Sát..sát khí nặng quá. Còn nặng hơn An Nhất Tâm gấp mấy lần. Tân chủ nhân kia,xem chừng tuổi còn nhỏ,không biết đã giết biết bao nhiêu người?

Vài người hầu tinh thần còn giữ được một chút minh mẫn,đi ra ngoài đóng cửa chính thì một mùi tanh nồng truyền đến,khiến họ không kiềm được nôn ọe. Xuất thân là sát thủ của Tòa Bảo Các,nhưng quả thật,chưa từng nhìn thấy cảnh tưởng nào đáng sợ đến mức này.

Trước phòng của Đắc Kỳ sắp xếp một vài tỳ nữ. Đắc Kỳ dịu dàng giao lại Xảo Nhi cho bọn họ,đuổi tới một phòng khác rồi cùng nam nhân bàn chuyện chính sự.

- Ngươi tên?

- Nô tài tên Đường Cố. Là quản gia mới của ngài.

- Ta tên Dương Đắc Kỳ. Mọi chuyện ở đây đều do ngươi tùy ý quản,không cần hỏi ý kiến của ta. Nhưng giả như ta nghe thấy đám người hầu nhiều lời thì phải coi chừng cái cổ của ngươi.

- Nô tài hiểu.

- Tòa Bảo Các có nhiệm vụ gì mới cho ta?

Đường Cố chột dạ. Tại sao nữ nhân lại biết Tòa Bảo Các giao nhiệm vụ mới cho nàng.

- Nhiệm vụ?

- ....

Đường Cố thoát khỏi trạng thái thất thần,nhanh tay đặt một bức chân dung lên bàn.

- Muốn giết ai?

- Tên y là Nhiếp Khương Dương

- Nhiếp Khương Dương? - Đắc Kỳ lộ ý cười rất khẽ

- Là thái tử của Lưu Ly quốc

- Người thuê ta là ai?

- Nhị thái tử của Lưu Ly quốc,Nhiếp Hỏa An cùng hoàng hậu Lưu Ly quốc,Âu Dương Nguyền Nguyệt.

- Haha.

Dương Đắc Kỳ cười phá lên. Đường Cố trầm lặng khó hiểu. Vậy ý của nàng là nhận hay không nhận. Nếu không nhận,Tòa Bảo Các sẽ tìm người trong thất trụ để giải quyết.

- Đường Cố,khi có kẻ nhăm nhe ý định muốn giết người quan trọng nhất của ngươi thì ngươi,sẽ làm gì?

- Giết chúng trước khi điều đó xảy ra - Đường cố dứt khoát trả lời

- Phải rồi. Nhiếp Khương Dương là ái quân của ta. Là người trong lòng của ta a. Ngươi nói xem,ta nên làm gì với Nhiếp Hỏa An và Âu Dương Nguyền Nguyệt?

- !!!!

- Có việc cho ngươi rồi đây.

- Dạ,chủ nhân.

Đắc Kỳ lười nhác ngả người ra sau. Đường Cố lo sợ nàng bị ngã,vừa đưa tay ra,lập tức phải lui ra sau vài bước theo bản năng. Mắt y mở to. Cảnh tượng này có lẽ sẽ khiến y phải ám ảnh cả đời.

Trâm cài tóc của Đắc Kỳ tự động rơi xuống nền đất hóa thành một con mãng xà lớn. Thân to như cổ thụ,đầu to gấp mấy thân của Đường cố,diễm lệ xuất hiện giữa bầu trời đêm. Sắc vảy đen tuyền lấp lánh dưới ánh trăng. Đôi mắt đỏ thẫm dữ tợn nhìn Đường Cố. Chiếc lưỡi dài liên tục thè ra nuốt vào. Hai mang phồng lớn,phía trên điểm hai chiếc lưới trông như vây cá.

Mãng xà mỗi lúc một hóa nhỏ. Cả cơ thể nâng dỡ lấy Đắc Kỳ để nàng thoải mái nhất có thể. Cùng lúc ấy trên cành cây cao lớn,một đàn bướm đêm lần lượt ào ào xô tới,vây quanh Đắc Kỳ. Mỗi nhịp bay lại thả ra một vài hạt bụi lấp lánh theo ánh sáng ở trên cánh,lại thêm những mùi hương khác lạ đan xen vào nhau.

- Đường Cố,qua đây. Há miệng ra.

Hai chân Đường Cố mềm nhũn,quỳ trên mặt đất,trán toát đầy mồ hôi,không dám ngẩng lên nhìn thêm một dây phút nào.

Không gian trầm lắng,im lặng đến rợn người. Đắc Kỳ rời ghế đi về phía Đường Cố,nhẹ nhàng nắm lấy cằm y nâng lên,dùng tay bóp mạnh sau đó nhét vào miệng y một viên thuốc. Viên thuốc chui xuống họng khiến nam nhân ho sặc sụa. Nhưng kì lạ thay,sau khi nuốt xuống,cảm giác đau nhức không còn nữa

Định thần lại,Đường Cố chỉ thấy một nữ nhân thân mặc hồng y,mê hoặc hồng trần. Làn da trắng,đôi chân trần dài,bờ vai mỏng manh đẹp như tượng sứ,mái tóc dài buông thả,nhàn rỗi chơi đùa với đám hồ điệp lung linh sắc màu.

Giọng nữ nhân ngọt ngào quyến rũ đến lạ thường:

- Nhiếp Khương Dương là nam nhân của ta.Kẻ nào dám động đến y,buộc phải chết. Chuyển lời của ta đến chủ nhân Tòa Bảo Các: Phong Nghiên,mạng của Nhiếp Hỏa An cùng Âu Dương Nguyền Nguyệt,ta giúp ngươi lấy. Những kẻ hậu thuẫn cho bọn chúng,tài nguyên còn lại của bọn chúng,làm quà cho ngươi. Đi.

- Tuân lệnh chủ nhân.