Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 66



" Hoa tuyết nhẹ nhàng rơi suốt đêm

Lệ đắng tình cay chẳng thể thu hồi

Vốn là thanh mai trúc mã,nay ngươi cùng ai nâng chén giao bôi

Một mình ta say mơ,thấy tâm sớm đã lụi tàn

Thời gian như dòng nước,cuốn trôi mối lương duyên

Đem nỗi nhớ hóa thành tro bụi,rũ đôi mi ngắm cò trắng

Cùng nhau đến chân trời,hồng nhan hiểu nỗi bi thương trong ta

Gia nhân hao gầy,hẹn cùng vào giấc mộng khi ánh đèn ngủ say.

Ta hỏi Hằng Nga trên cung trăng,cùng ai bầu bạn đêm nay

Ta hỏi Bạch Xà Hứa Tiên,ngàn năm đợi một lần

Ta hỏi Ngưu Lang Chức nữ,Thất Tịch mới gặp nhau

Ta hỏi Lương Chúc hóa hồ điệp,quấn quýt mãi không rời . Đam Mỹ Hài

Ta hỏi Huyền Tông Dương quý phi trong Trường Ca Hận

Ta hỏi tội tuyệt tình của Trường Sinh trong Tây Sương Ký

Ta hỏi tư vị của vấn vương trong Phượng Cầu Hoàng

Ta hỏi mối duyên đứt đoạn dưới bóng hòe trong Thiên Tiên Phối"

Lời ca vừa dứt,tiếng đàn vừa ngưng,vài tiếng khóc rất khẽ vang lên. Nam nhân ngắm nhìn giai nhân,nữ nhân lặng lẽ lau nước mắt.

Cũng là ta yêu chàng,chàng yêu ta nhưng cuối cùng người chàng chọn đi đến trọn đời không phải ta.Một đoạn tình ai oán,dẫu thế cuối cùng ta vẫn mãi nhớ thương về chàng.

- Nhã Hân cô nương,thứ cho tiểu sinh hồ đồ muốn cô nương giải thích y nghĩa những lời hỏi trong lời ca của người. Tiểu sinh đọc sách nhiều năm,nhưng thật sự chưa nghe qua Bạch Xà Hứa tiên hay thậm chí là Thiên Tiên Phối.

Nhã Hân mỉm cười,dùng giọng nói mềm mại như nước chảy mây trôi mà đáp lại rằng:

- Công tử,người thật sự muốn biết sao?

- Phải,tiểu sinh thật sự hồ đồ rồi. Hi vọng cô nương chỉ điểm.

- Hôm nay là ngày đầu tiên ra mắt của Nhã Hân,Hoa mama muốn hẹn ba ngày sau để ta cùng các công tử thưởng hoa với các tỷ muội trên sông Chúc Linh. Khi ấy,ta sẽ ca lại cho người nghe.Liệu công tử có thể đợi câu trả lời đến khi ấy?

- Tiểu sinh đã hiểu. Vậy hẹn Nhã Hân cô nương trên đêm trăng lại sông Chúc Linh ba ngày sau.

- Đa tạ công tử.

Nhã Hân cúi người,ưu nhã hành lễ. Bờ vai trần hút hồn nam nhân,ánh mắt làm đảo điên thần trí nam nhân,điệu bộ làm say đắm nam nhân. Nói Nhã Hân tựa như hồ ly chín đuôi tới quẫy nhiễu nhân gian quả không sai

Nhã Hân là tên mới của Đắc Kỳ khi sống tại Hoa Lâu này. Nàng lấy tên lúc còn sống ở hiện đại.Ba ngày,liệu có đủ cho cá cắn câu. Nhiếp Hỏa An,mau tới đây đi nào? Lão nương vô cùng nóng lòng gặp ngươi a

Ở một nơi khác,Yên Nam.

Theo thói quen,Xảo Nhu tới gặp Nhiếp Khương Dương. Nhưng lần này,nha đầu không mang theo thức ăn cũng không đi một mình mà bên cạnh xuất hiện thêm một tiểu nha đầu khác,vẻ mặt thất thần,tay nắm lấy vạt áo của nha đầu không buông.

Thấy bóng hình quen thuộc,Xảo Nhu chủ động bước lên trước mặt Nhiếp Khương Dương, đưa bàn tay nhỏ đang nắm chặt ra. Nhiếp Khương Dương không hiểu,mãi cho đến khi Nhiên Nhiên ghé tai nói hắn xòe tay ra nhận thì mới kết thúc được cảnh tưởng kì lạ này.

Xảo Nhu buông tay. Một chiếc túi thơm rơi ra,nằm vừa vặn trong lòng bàn tay của Nhiếp Khương Dương. Xảo Nhu khe khẽ cúi đầu chào rồi nắm lấy tay Xảo An đưa đi. Từ giờ Xảo Nhu không cần tới học viện nữa mà sẽ vào rừng lịch luyện giết yêu thú trong vòng ba tháng.Ở nhà không ai có thể dỗ dành Xảo An,bởi vậy mà nha đầu sẽ đưa luôn tiểu nha đầu ngốc nghếch này đi.

Xảo Vân nuốt nước mắt vào trong,cố gắng không rơi nước mắt vì phải chia xa muội muội. Nhưng Xảo An đã thành ra như vậy,ngoại trừ Xảo Nhu,giờ con bé không theo ai hết.

Nhiếp Khương Dương thất thần nghìn theo. Chiếc túi thơm tỏa ra mùi hương rất lạ. Hắn chầm chậm gỡ ra nút thắt của túi ra. Học trò bên cạnh đứng bên tò mò đứng xem.

Chỉ thấy một phong thư,nét mực khô đã lâu. Nội dung bức thư đầu tiên là một bài thơ. Nhiếp Khương Dương vừa đọc xong,mặt liền tái đi. Hắn tiếp tục lục tìm trong túi thơm,liền léo ra một miếng ngọc bội,có hình dáng y hệt miếng đang đeo bên thắt lưng. Dòng chữ trên miếng ngọc bội càng khiến nét mặt Nhiếp Khương Dương trở nên khó coi.

Nhiếp Khương Dương khẽ thấp đầu,quỳ trên mặt đất.Nhiên Nhiên to gan cúi xuống nhìn. Nhìn xong nàng liền nhanh chóng giải tán lực lượng đám đông,dùng sức mạnh hiện có,đàn áp tất cả mọi người tới nơi khác

Nhiếp...Nhiếp lão sư..lạnh như tảng băng ngàn năm...tâm như làn nước trong mùi thu...ấy vậy mà vì một chiếc túi thơm của nữ nhân mà rơi lệ?!!! Chắc chắn là ảo giác.