Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 72



- Công chúa điện hạ!!!Bắt hết những kẻ phạm thượng này lại

- Các ngươi là ai?

Một người trong số các tỷ muội chỉ tay về phía nữ nhân vừa hô lớn có ý bắt bọn họ lại. Còn nói cái gì mà dĩ hạ phạm thượng. Nghe thật ngang ngược. Kẻ bước vào được Hoa Lâu phải hiểu quy tắc của Hoa Lâu và phải làm theo quy tắc của Hoa Lâu. Hoa Lâu không phải nơi để lũ người tầm thường làm càn.

Nữ nhân hung dữ vung kiếm,thiếu chút nữa thì rạch một đường lớn trên cánh tay của người muội muội kia. Cũng may Nhã Hân nhanh mắt,vội kéo cánh tay của người kia xuống. Đao kiếm không có mắt. Người này cũng thật là...bốc đồng.

- Ta nói này tiểu oa nhi. Ngươi còn nhỏ,mang mấy thứ nguy hiềm này vào đây làm gì?

- Một đám yến oanh chỉ biết lên giường với nam nhân để kiếm tiền như các ngươi mà cũng dám dùng thái độ vô lễ đó nói chuyện với ta? Mau thả công chúa điện hạ ra,nếu không đừng trách ta.

- Công chúa điện hạ? - Nhã Hân cười - Là nha đầu này ư? Tiểu muội muội,muội nói xem,muội liệu có phải là công chúa điện hạ?

- Muội...-

Trịnh Yến khó xử nhìn Nhã Hân. Nàng vẫn giữ ánh mắt ôn nhu ấy,khẽ đẩy nha đầu về phía trước:

- Đi,nơi này không thích hợp cho muội chơi.

- Nhưng muội muốn nghe các tỷ đàn cơ.

- Công chúa điện hạ,là nô tỳ đây. Nô tỳ cứu giá chạm trễ. Chúng ta về thôi.

Nữ nhân hung dữ nhanh chóng thay đổi thái độ. Trịnh Yến bất mãn từ chối vòng tay của nàng ta,cúi đầu hành lễ với Nhã Hân,hậm hực chạy đi.

Vẫn là ánh mắt sủng ái đầy yêu thương ấy:

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

- Ngươi dám vô lễ với công chúa điện hạ.

- Ngược lại là ngươi - Nhã Hân nắm lấy tay Sát giữ chặt - Sinh sớm mấy năm nhưng sống không bằng một đứa trẻ.

- Ngươi....

- Ngươi nghĩ những nữ nhân chúng ta làm việc ở đây là vô sỉ,là trái đạo lí sao? - Nhã Hân giọng đầy mỉa mai - Để ta nói cho ngươi biết,nữ nhân không biết giữ chồng,không biết giữ ái nhân thì chính là bất lực vô dụng. Nam nhân đến đây tìm chúng ta không phải vì chán các ngươi mà vì ghét bỏ thói ghen tuông vô cớ của các ngươi. Bọn ta thì kiếm ra tiền. Còn các ngươi chỉ ăn không ngồi rồi,đi ra đi vào. Mà cũng có quyền chỉ tay năm ngón với chúng ta ư?

- Ngươi...ngươi lí luận xằng bậy.

- Lí luận xằng bậy - Nhã Hân mỉm cười - Ngươi thử nói ta nghe xem,cả gia tài của ngươi có bao nhiêu? Ta sợ rằng một chút bạc nhỏ ngươi có còn không thể bù lấy một mảnh khăn tay trên người của muội ấy. Cường giả vi tôn. Ngươi lấy gì để sỉ nhục chúng ta?

- Ngươi có biết ta là ai không hả? Thứ tiện nhân vô lễ?

Nhã Hân cúi người,ghé sát mặt về phía nữ nhân:

- Đừng nghĩ chúng ta là bạch liên hoa dễ bắt nạt. Thật không may cho ngươi ta lại là một hắc liên hoa đầy gai.

- Ha.. - Trên lầu vọng xuống tiếng thở dài rất khẽ - Thứ cho ta hỏi,ngươi là ai lại chọc vào hắc liên hoa tiên tử của Hoa Lâu chúng ta?

- ....

- Đến với Hoa Lâu thì phải làm theo nguyên tắc của Hoa Lâu. Ta để cho phép người của ta kiêu ngạo,không có nghĩa là ngươi được phép ngông cuồng,tiểu nha đầu xa lạ kia à - Hoa Uyển Linh chầm chầm bước xuống lầu -Ngươi có biết một ngày A Anh chỉ cười thôi đã kiếm được biết bao ngân lượng không? Ngươi có biết chỉ cần muội ấy đi qua đi lại,biểu diễn vài điệu múa thu về cho Hoa Lâu biết bao danh tiếng? Ngươi có biết chỉ cần biết muội ấy nói không muốn thì chính Hoa Lâu chúng ta không muốn? Vậy bàn tay nào của ngươi đã động đến A Anh bảo bối của chúng ta?

- Lâu chủ..muội...muội...

- Không được hoảng. Lại càng không được rơi lệ. Mấy muội đưa A Anh vào bên trong xem lại vết thương. Cần thiết thì gọi đại phu tới. Biết không?

- Dạ.

Nghe lời Hoa Uyển Linh,đại sảnh cũng bớt đi một vài người,khoảng không càng trống càng bức rõ ra khí tức kinh người của kẻ làm lâu chủ. Nhã Hân nhún chân trở lại chỗ ngồi,coi như phận sự của bản thân đã hết. Bảo vệ Hoa Lâu của ngươi,ta cũng chỉ có thể làm tới đây mà thôi.