Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 8



- Vương gia,tiểu thư của tướng phủ cầu kiến. Nói là tới tạ lỗi với vương gia.

- Không phải rõ ràng quá rồi sao? Bất Ám,ngươi tự đuổi người về đi

Một nam nhân giọng nói bất mãn lên tiếng. Nam nhân đối diện y vẫn trầm mặc,nhấc từng quân cờ ra khỏi bàn đặt vào lọ. Bất Ám im lặng bên cạnh chờ mệnh lệnh của chủ nhân.

- Truyền vào.

- Lăng Mặc,ngươi không thể nhường ta vài bước sao?

- Thua thì chỉ có thể trách tâm địa ngươi độc ác. Mà ngươi biết đấy,người xấu thì đừng mong cầu điều tốt.

- Lăng Mặc,ngươi dám mắng ta?

Phong Vân bất mãn đập bàn. Lăng Mặc ngước lên nhìn,trừng y một cái. Phong Vân giật mình rồi tự thấy có chút kì quái. Lăng Mặc há là kẻ nói nhiều như vậy sao?Vậy rốt cuộc, câu đó là ai nói? Phong Vân nhìn qua Bất Ám vẫn đang mặt lạnh đứng cạnh Lăng Mặc rồi lại nhìn qua Lăng Mặc đang an nhàn vô tư uống trà. Chợt giọng nói đó lại vang lên:

- Thúc thúc,bốn chiếc sương sườn của người thế nào rồi?

- Phụt...

Lăng Mặc ho khan,vội lấy khăn lau đi vệt nước vương nơi khóe miệng. Đắc Kỳ ôm lấy thành ghế,đung đưa thân thể nhỏ coi qua lại,chăm chú nhìn nam nhân trước mặt. Phong Vân cùng Bất Ám không hẹn mà tròn xoe mắt nhìn tiểu oa nhi không biết từ đâu ra đang dùng tay vuốt nhẹ sau lưng giúp Lăng Mặc,giọng trấn an đặc biệt thèm chết:

- Mới gãy có bốn chiếc sương sườn đã hại người thảm như vậy? Sư thúc,người tuổi cao sức yếu,phải chú ý một chút. Ha?

- Cút ra chỗ khác.

- Người là đang từ chối sự quan tâm của tiểu oa nhi sao?

Đắc Kỳ tỏ vẻ đáng thương trách cứ Lăng Mặc. Hắn nhìn thấy biểu hiện đó mà cũng phải cứng miệng.Tiểu quỷ khẽ cười,coi như cho qua,cởi buộc khăn trước ngực,đặt đồ lên bàn:

- Nghe nói Vương phủ khó tính thành tiếng,rất ghét tiếp khách nên tiểu oa nhi chỉ có thể dùng cách này.Ta nghe lệnh phụ thân miễn cưỡng tới đây giảng hòa. Đắc Kỳ tuổi còn nhỏ,hy vọng vương gia giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua cho.

- .....

Không khí giữa bốn người có chút kì quái. Phong Vân nhéo nhéo má Đắc Kỳ:

- Tiểu oa nhi,nghe ta hỏi này,ngươi làm sao mà vào được đây?

- Theo hắn - Đắc Kỳ tức giận hất tay Phong Vân ra

- Ý của ta là ngươi như thế nào mà vào được Vương phủ?

- Theo hắn.

Phong Vân biết không moi thêm được thông tin gì từ cái miệng nhỏ,hết nhìn Bất Ám rồi quay qua nhìn Lăng Mặc một mặt lãnh đạm cuối cùng là một tiểu quỷ cao ngạo dáng vẻ bất cần.

- Việc đã xong,tiệc đã tàn. Tiểu oa nhi xin cáo từ.

- Ngươi...ấy...tiểu oa nhi..ngươi đứng lại cho bản vương..

Phong Vân níu lại thì nhận được một cái đạp từ chối của Đắc Kỳ. Cả cơ thể của tiểu quỷ chợt lơ lửng giữa không trung. Nàng bất mãn khoanh tay nhìn Lăng Mặc một lần nữa phun ra hai chữ " biến thái". Thấy không có phản ứng,nàng tiếp tục mắng " đại biến thái" rồi đến " tiểu thái giám bất lực" kế đến là "tiểu quả phụ yếu đuối"..

Có lẽ là không thể chịu nổi thêm nữa,Lăng Mặc ngồi xuống,đặt Đắc Kỳ nằm sấp trên đùi liên tục đánh vào mông nàng. Cả cơ thể bất động,nay cái miệng cũng không thể nói thêm bất kì lời nào. Đắc Kỳ bị dạy dỗ cho một trận ra trò.

Đánh được khoảng hơn mười cái,Lăng Mặc mới chịu buông tha cho Đắc Kỳ. Đắc Kỳ một chút cũng không động đậy chợt khiến Lăng Mặc lo lắng. Hắn nghiêng người cúi xuống nhìn thì phía dưới truyền lên một cỗ đau đớn. Đắc Kỳ hai tay bấu chặt lấy đùi hắn,hai hàm răng làm việc hết công suốt găm vào đùi hắn đến khi chảy máu mới chịu buông.

Đắc Kỳ nhảy xuống,quay lưng về phía ba người. Đôi bàn tay búp măng nhỏ bé giơ ngón giữa lên,ủy khuất liếc Lăng Mặc đang đau đớn chẳng kém,miệng hét lên chửi hắn ba chữ " Đại biến thái" sau đó liền mất dạng.

Bất Ám cùng Phong Vân như chết lặng. Rốt cuộc từ nãy đến giờ,hai bọn gõ rốt cuộc đang xem cái gì vậy?