Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 71: Băng Châu



Dương Trường Miên trình diễn cho hệ thống xem cái gì gọi là lật mặt nhanh hơn lật sách. Mới vừa đây thôi cậu còn vui sướng muốn múa cột, bây giờ chỉ muốn hủy diệt thế giới.

“…”

666 chỉ có thể thổn thức an ủi: [Chịu thôi, biết sao giờ, ráng làm nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến đi.]

Nó cũng mới biết, Linh Đan Nguyên cần phải tốn 100 ngàn điểm cống hiến để kích hoạt. Hàng của hệ thống thuộc về nơi khác nên không thể sử dụng linh khi tu chân giới để tu luyện được, chỉ có thể dùng điểm cống hiến.

“…”

Dương Trường Miên còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là tích góp điểm cống hiến từ bây giờ rồi. Cộng thêm lần trước quay thêm nữa, cũng mới có hơn 40 ngàn điểm cống hiến mà thôi.

0405 an ủi: [cũng được 40 ngàn rồi, làm thêm 40 cái nhiệm vụ nữa, bốn bỏ năm lên cũng được 100 ngàn rồi.]

“…” Bốn bỏ năm lên? Trừ hao kiểu gì vậy?

Dương Trường Miên sầu, mượn nhà bếp của Vân Yên giải sầu.

____

Vân Yên tự mình hiểu lấy, không có nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Nhiễm không rời nữa. Cô ta không xứng với ai trong số họ hết, nên lựa chọn bỏ cuộc, không đu bám.

Dương Trường Miên cũng không ghét Vân Yên, nên phân cho cô rất nhiều đồ ăn ngon mà không lấy tiền, còn giao dịch linh thảo hiếm.

Chào từ biệt Vân Yên, Dương Trường Miên và Hàn Ngọc Nhiễm tiếp tục ngự kiếm bay về Băng Châu. Bây giờ cậu không dám kêu hắn ngừng lại để cả hai nghỉ ngơi nữa. Cậu sợ chân mình chạm đất là có chuyện không may xảy ra.

Chè hạt sen hôm qua cậu làm cả nồi một nửa vào bụng nam chính, cả miếng thịt heo cậu đem kho tàu cũng vơi 1 nửa: “…” May mà cậu có bàn tay vàng nên nuôi nổi nam chính.

Bay trên trời nên Dương Trường Miên gác lại chuyện làm nhiệm vụ, bắt đầu lượm nhặt một ít kiến thức còn thiếu về đại lục tu luyện, bắt đầu học kĩ.

Học luyện đan là có lợi cho cậu nhất, một là vì cậu có hệ thống thu thập tài nguyên, hai là, cậu có ham mê chế thuốc, ba là, luyện đan là nghề hot, kiếm được rất nhiều tiền.

Dương Trường Miên cũng hỏi Hàn Ngọc Nhiễm về giá cả đan dược trên thị trường, hắn nói, một viên hoàng cấp đan đã bán với giá 1 ngàn linh thạch, huyền cấp gấp đôi, đan càng tốt giá cả càng cao. Cậu động lòng.

Vu vi 6 ngày cũng tới Băng Châu mà cậu mong ngóng đã lâu. Từ xa trông lại, có rất nhiều núi băng san sát, không phải mùa đông nhưng cây trụi lủi lá, có loại cảm giác hiu quạnh.

Vào Băng Châu không được ngự kiếm, cũng phải nộp linh thạch làm phí vào thành, Hàn Ngọc Nhiễm đi theo lưu trình xếp hàng giao linh thạch, Dương Trường Miên chỉ cần làm cái đuôi đi theo là được.

Băng Châu có chỉ có mỗi một thành trì là Tuyết Thành, ở đây đa số người dân nhìn thấy Hàn Ngọc Nhiễm đều cung kính chào hỏi, tặng trứng gà, tặng hoa như trạng nguyên áo gấm về làng: “…” Dân dã quá.

Hàn Ngọc Nhiễm chỉ nhận mấy cái rẻ rẻ, ngọc khí, đan dược này kia thì không lấy, cảm ơn vài câu liền kéo Dương Trường Miên chạy.

Hiện trường fans theo đuổi thần tượng: “…”

0405: [Ảnh đẹp trai quá à, còn thân thiện nữa, bị rượt cũng ngầu nữa.]

[…] Xin lỗi, nó bị mù.

Dương Trường Miên: “…” Điếc mới đúng.

Hàn Ngọc Nhiễm một mạch chạy ra ngoại thành không rớt một giọt mồ hôi, Dương Trường Miên thì không có cái thể lực một đêm 7 lần đó, thở phì phò như cún, hai cái chân run run như bị Parkinson.

[Còn nhỏ không chịu tập thể dục chăm chỉ, để già rồi chống gậy mà đi.]

“…” Có người già nào không chống gậy đi không?

Cậu cũng không già, thân thể này cũng mới thành niên thôi, giờ tập thể dục theo đài còn kịp phát triển.

[Nói mới nhớ, nam chính cũng mới 20 chứ mấy. Vậy hai bây là tảo hôn rồi?]

Dương Trường Miên: “…” Kết hôn giả thôi mà, mày làm như thật.

0405 nói đỡ: [14 là cưới được rồi, không ai cổ hủ như mày đâu im mỏ đi.]

666: [Mày lạc hậu thì có, 14 tuổi mà cưới thì bị bỏ tù như chơi đấy con.]

0405: [Đây là cổ đại!]

Dương Trường Miên: “…” Lại nữa, im cho tao nhờ.

Hàn Ngọc Nhiễm lúc này chỉ lên ngọn đồi: “Nhà ta trên đó, người còn đi nổi-”

Bịch!

Dương Trường Miên ngước lên nhìn, hai chân run lên, đứng không vững, nằm la liệt ra đất, giơ cờ trắng đầu hàng. Không đi nổi, không bò nổi, cậu muốn nghỉ mệt xíu.

Hàn Ngọc Nhiễm cũng chỉ có thể ngừng lại: “…”