Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Chương 27: Cha mẹ tới



(Vì là lần đầu viết truyện nên tác giả chưa có nhiều kinh nghiệm, tác giả vẫn đang trong quá trình chỉnh sửa lại cách xưng hô và một số từ ngữ trong truyện cho phù hợp nhất. Nhiều lúc cách xưng hô trong truyện sẽ chút hơi hỗn loạn, mong các độc giả yêu dấu thông cảm! Cảm ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ cho tác giả nha!)

Chưởng quầy không dám nhận.

“Nhưng mà, thịt gấu hôm nay Phong gia vẫn chưa…”

Vị gia này là tới vì thịt gấu mà, hôm nay vẫn chưa ăn được, nói không chừng hôm nào đó lại tới, nói thật hắn không muốn hầu hạ vị chủ này lần nào nữa đâu.

Hộ vệ đem ngân phiếu nhét vào tay hắn, "Hôm nay gia đã ăn no rồi, không phải nói con gấu các người bán không hề nhỏ sao? Nhất thời cũng không bán hết được, đợi bữa khác gia chúng ta muốn ăn thì lại tới.

Sợ cái gì thì cái đó tới, chưởng quầy khóc không thành tiếng, cung kính tiễn người sau đó vội vàng quay người đi tới cửa tiểu trù phòng.

“Phu nhân, phu nhân…”

Khi há cảo chiên cũng đã được mang lên, Hạ Hi đem phần còn lại cũng làm luôn, bốn người chia nhau ăn, uống thêm chút nước ấm, ăn no rồi đang tính đi tìm chưởng quầy nói một tiếng rằng mấy người họ phải quay về rồi. Nghe thấy tiếng gọi liền đi tới cửa.

Chưởng quầy chắp tay nói: “Hôm nay thật may nhờ có phu nhân giúp đỡ.”

Tuy rằng hắn không dám ngẩng đầu nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của vị gia đó rất vui vẻ, đây đều là công lao của Hạ Hi.

Nói rồi liền đem ngân phiếu trong tay đưa cho Hạ Hi, “Đây là do vị gia đó thưởng, phu nhân nhận lấy đi.”

Nếu đã là thưởng thì Hạ Hi cũng không khách khí, nhận lấy rồi đưa cho Kỳ Nhi, “Đa tạ chưởng quầy.”

“Nào có, nào có…”

Chưởng quầy xua tay, mặt tràn đầy ý cười, “Đây đều là những thứ phu nhân đáng nhận được, không biết phu nhân có thể…”

“Có thể, chưởng quầy sai người mang giấy mực qua đây, ta đem cách làm viết ra.”

Chưởng quầy nhanh chóng sai người làm đem giấy mực tới, Hạ Hi ngồi ngay trên bàn đá trong viện để viết, đưa cho chưởng quầy, nói: “Nếu có chỗ nào không hiểu chưởng quầy sai người báo cho ta một tiếng ta sẽ tới.”

“Được, được, được.” Chưởng quầy rất vui vẻ vừa nói vừa cười lớn.

Chưởng quầy cẩn thận cất tờ giấy viết cách làm món ăn đi, “Phu nhân đói rồi đúng không, ta liền bảo lão Lý làm vài món cho mọi người dùng.”

“Không cần đâu, ta tự ý làm nhiều thêm một chút há cảo, mấy người chúng ta đều ăn no rồi, vẫn mong chưởng quầy không trách.”

Nghĩ đến đĩa há cảo chiên vàng hai mặt, tỏa ra hương thơm hút người đó chưởng quầy đưa cổ ngó vào trong tiểu trù phòng, “Há cảo chiên à, có còn không?”

“Không còn nữa.”

Chưởng quầy có chút thất vọng.

Người làm vội vàng chạy tới, trán đầy mồ hôi, “Chưởng quầy, khách nhân đã đợi lâu lắm rồi, nói nếu còn không đấu giá, họ sẽ dỡ luôn tửu lầu của chúng ta.”

“Biết rồi, ta sẽ tới ngay.”

Người làm lại vội vàng chạy đi.

“Chưởng quầy, chúng ta cũng quay về đây.”

Hạ Hi chào hỏi một tiếng.

“Ta để người làm tiễn mọi người.”

“Không cần đâu, hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi bộ về.”

Chưởng quầy cũng không kiên quyết. Hôm nay tửu lầu nhiều khách, người làm có chút không đủ dùng, thật sự cũng không rút được người để tiễn họ. Cẩn thận cất đi cách làm món ăn, dặn dò mấy người họ trên đường đi cẩn thận, liền vội vàng lên phía trước sảnh.

Kỳ Nhi bình tĩnh gấp tờ ngân phiếu lại.

Trụ Từ tò mò, không nhịn được mà dịch người qua, “Thì ra đây là ngân phiếu sao?”

Lan Nhi cũng tò mò mà nhìn qua. Những người ở thôn quê như họ, có vài lượng bạc vụn đã là không tệ rồi, ngân phiếu như thế nào không có quan hệ gì với họ cả.

Kỳ Nhi đem ngân phiếu cất vào trong lòng, bốn người bước ra khỏi tửu lầu, trời đang là giữa trưa, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân thể rất thoải mái.

Tận mắt được thấy Hạ Hi làm sườn kho, hương vị thơm ngon, đến giờ Trụ Tử vẫn còn không ngừng nhớ lại, thấy Hạ Hi trực tiếp đi về phía ngoài huyện, Trụ Tử gãi gãi đầu: “Tẩu tử, trời vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi mua ít xương sườn đi?”

Lan Nhi cũng luôn nhớ tới cũng theo hắn mà gật đầu, “Không ngờ rằng xương sườn còn có nấu ngon đến như vậy, chúng ta mua về nhiều một chút, dù sao cũng không đắt.”

Xương sườn rẻ hơn thịt rất nhiều, mua cũng rất là hợp lí.

“Cũng được, còn nữa, tối hôm nay khi bắt cá bắt nhiều hơn một con, ngày mai chúng ta ăn cá luộc thái lát.”

“Được!”

Trụ Tử vui vẻ đồng ý, quay người đi thẳng về phía chợ.

Chợ gần như đã tan rồi, chỉ còn lại vài hàng vẫn chưa dọn quầy, quầy bán thịt cũng đã dọn rồi, đang định kéo xe đi rao để bán nốt số còn lại.

Thấy hắn định đi, Trụ Tử đứng từ xa liền gọi lớn, “Bán thịt ơi, đợi một chút!”

Người bán thịt nghe thấy liền quay đầu, nhìn thấy là Trụ Tử, trong lòng liền vui vẻ, những ngày vừa rồi, Trụ Tử không ít lần tới chỗ hắn mua thịt, hắn nhớ người rồi. Để xe xuống, đợi người bước tới gần, vui vẻ hỏi: “Mua thịt sao? Mua bao nhiêu?”

“Còn xương sườn không?”

“Còn, còn, còn, các người muốn bao nhiêu?”

Trụ Tử hào phóng vỗ ngực: “Còn bao nhiêu chúng ta đều lấy hết.”

Tổng cộng mới năm cân, Trụ Tử đem xương sườn đặt trong thùng nước rỗng, trả tiền rồi mấy người họ vui vẻ quay về.

Tâm tình vui vẻ, hơn mười dặm mà không mất canh giờ liền về tới thôn.

Ngày thường thôn làng yên tĩnh mà hôm nay lại có tiếng cãi cọ truyền tới, nghe kỹ hơn một chút liền nhận ra là từ bên phía nhà Hạ Hi truyền tới, Lan Nhi nói: “Tẩu tử, không lẽ là nhà tẩu bên đó có chuyện gì xảy ra rồi?”

Hạ Hi hơi cau mày.

Mấy người họ bước nhanh hơn, từ xa liền nhìn thấy cổng sân bên kia đang có không ít người tới xem náo nhiệt, còn có một chiếc xe ngựa dừng ở gốc cây bên cạnh.

Có vài người tới xem náo nhiệt ở phía sau nhìn thấy họ, vội vàng gọi: “Nhà Du Nghĩa à, cuối cùng ngươi cũng về rồi, mẹ ngươi với mẹ chồng ngươi đánh nhau rồi.”

Mẹ?

Mắt Hạ Hi hơi nhíu lại, đến gần, tách nhóm người ra bước vào, hai phụ nhân đang nắm tóc mà đánh nhau, ai cũng không chịu nhường ai, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đứng ở một bên, lo lắng đến mức đổ đầy mồ hôi, “Hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà.”

Hai người phụ nhân ai cũng không nghe họ, tiếp tục kéo giật.

“Lã thị, trước đó các người đã đồng ý những gì với chúng ta, các người giờ lại làm sao đối đãi với nữ nhi của ta chứ?”

“Ta đối đãi nàng ta làm sao, ăn ngon mặc đẹp kính nàng ta, ngày ngày hầu hạ như tổ tông vậy, mẹ ruột ta cũng chưa hầu hạ như thế bao giờ.”



Hai người người qua người lại, ai cũng không nhường ai.

Nam nhân lo lắng quay vòng vòng, “Đây còn ra thể thống gì nữa, ra thể thống gì nữa!”

Mọi người vây xung quanh, chỉ chỏ lung tung, nói ra nói vào nhưng không có một ai tiến lên giúp đỡ.

“Đánh đủ chưa?”

Hạ Hi mở miệng hỏi, âm thanh nhẹ nhàng mang theo nét lạnh lẽo của mùa đông vang lên.

Nam nhân im lặng nhìn qua, trên mặt nhanh chóng lộ ra nét cười, “Hi Nhi, con đi đâu vậy, sao giờ mới về?”

Hai phụ nhân đang kéo giật liền dừng lại, sau đó người phụ nhân ăn mặc hoa lệ buông tay Lã thị ra, nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc và y phục của mình, sau đó quay người tới trước mặt Hạ Hi, nhanh chóng đánh gia nàng từ trên xuống dưới: “Hi Nhi, con đi đâu vậy, dọa chết mẹ rồi.”

Hạ Hi nhìn phụ nhân.

Ánh mắt phụ nhân trốn tránh, ngày thường bà ta không hề như vậy, chỉ có điều hôm nay qua đây không thấy Hạ Hi, tưởng rằng Lã thị làm gì nàng rồi, lúc này mới tức giận không nhịn được mà động thủ.

“Có chịu thiệt hay không?”

Hạ Hi hỏi.