Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 11: Không được



Có chỗ dựa là Hũ Luyện Yêu và Đạo Huyền Quyết, Hàn Mộc chợt cảm thấy mình cũng có thể làm nên trò trống ở cái thế giới này.

Hắn nhìn sắc trời, rồi cất linh thạch trong phòng, sau đó mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Thấy xung quanh không có người, hắn bèn đi ra hậu viện tắm nước lạnh, thay một bộ đồ sạch sẽ, rồi quay về phòng sửa soạn chính mình. Nhìn thấy khuôn mặt sáng láng trẻ tuổi đẹp trai trong gương đồng, Hàn Mộc cực kì vừa lòng.

Dường như là vì thể lực tăng lên nên kích thích sự phát dục của thân thể, Hàn Mộc có cao hơn một chút, vóc dáng trông có vẻ cân đối hơn.

Hàn Mộc chuẩn bị xong, mở cửa đi ra ngoài, đi thẳng về phía đại sảnh.

Lúc bước vào đại sảnh, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Băng Nhi vừa đặt bát cháo loãng cuối cùng lên bàn, đang định đi gọi mọi người ăn sáng, thì thấy Hàn Mộc đang đi vào.

Khi nhìn thấy Hàn Mộc, tiểu loli tươi cười rạng rỡ rồi lại chợt ngẩn ngơ.

Thấy vậy, Hàn Mộc chớp chớp mắt với Băng Nhi, còn tươi cười xán lán với cô nàng nữa.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của tiểu loli lập tức bay lên hai đám mây đỏ. Cô nàng vội vàng dời tầm mắt, ngại ngùng nói: “Gia… gia chủ dậy rồi hả, ta còn đang định đi gọi ngươi thức dậy!”

Hàn Mộc cười hòa nhã, dịu dàng nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, Băng Nhi cũng vất vả rồi, mau ngồi xuống ăn sáng đi.”

Băng Nhi lắc lắc đầu: “Không được, ta… ta còn phải đi gọi bọn đại tiểu thư lên ăn sáng nữa.”

Nói xong, tiểu loli cúi đầu, ngại ngùng chạy ra khỏi đại sảnh.

Thấy dáng vẻ bỏ chạy chật vật của tiểu loli, Hàn Mộc sờ sờ khuôn mặt mình, tự biết thân biết phận mà thở dài: “Haizz… cái sức hút chết tiệt của mình!”

Hắn cúi đầu, đang định húp một ngụm cháo thì chợt phát hiện thắt lưng quần vốn dĩ buộc sơ sài của mình, không biết lỏng ra từ khi nào, để lộ màu đỏ rực tươi tắn ở bên trong…

“Khụ khụ…”

Hàn Mộc buộc thắt lưng quần lại. Hắn có chút không quen với trang phục thời đại này, ngay cả thắt lưng quần cũng buộc không chắc. Sau này có nói thế nào thì hắn cũng sẽ không mặc màu đỏ rực nữa, mất mặt quá đi!

Một lát sau, mọi người trong Hàn phủ đều đến đông đủ, gia chủ Hàn Mộc ngồi ở phía trước nhất, đại tiểu thư Sở Hàn Tâm và tam gia Hàn Lôi chia nhau ngồi hai bên, Trương quản gia và Băng Nhi cũng ngồi chung bàn.

Với tình huống hiện nay của chi nhánh nhà họ Hàn, tất nhiên là không cần phải phân chia tôn ti trật tự gì cả, người một nhà cứ ngồi chung một bàn thôi.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Có điều, không khí cả nhà lại có chút không đúng. Suốt cả bữa cơm, Sở Hàn Tâm và Hàn Lôi không nói một câu nào, cũng không thèm nhìn Hàn Mộc một cái nào. Băng Nhi và Trương quản gia dù sao cũng là hạ nhân, nên không dám nói cái gì.

Vì vậy, người một nhà ăn xong bữa sáng trong bầu không khí im lặng.

Hàn Mộc thấy vậy cũng không tức giận. Hắn biết băng dày ba thước không phải chỉ đông trong một ngày. Bây giờ muốn bọn họ tiếp thu mình lần nữa, thì cần phải có một quá trình.

Sau khi ăn sáng xong, Hàn Mộc tự giác đi về phòng. Hắn vốn định tiếp tục tu luyện, nhưng mà Tiên Nhi nói hắn phải đợi đến tối mới có thể tiếp tục tu luyện.

Hiện giờ hắn vẫn còn quá yếu, rèn luyện thân thể xong thì phải để thân thể có thời gian thích ứng, nếu không thì sẽ gây ra tổn thương cho thân thể.

Ban ngày Hàn Mộc rảnh rỗi, chỉ có thể đi thư phòng đắm mình trong biển sách, tranh thủ tăng thêm hiểu biết về thế giới trong một khoảng thời gian ngắn.

Cùng thời gian, trong viện phía đông Hàn phủ, Sở Hàn Tâm đưa một hộp gỗ cho Hàn Lôi: “Tiểu Lôi, đây là hai viên linh thạch, đệ lấy đi.”

Hàn Lôi sửng sốt, nhưng cũng không có lấy: “Đại tỷ, vì sao tỷ phải cho đệ linh thạch?”

Sở Hàn Tâm bình tĩnh nói: “Đệ đừng suy nghĩ nhiều, cứ lấy đi là được, tranh thủ đột phá Võ Đồ bốn sao, vậy thì dù tỷ không còn ở chi nhánh nữa, đệ cũng có thêm một phần năng lực tự bảo vệ mình.”

Nghe vậy, Hàn Lôi ngây người, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Đại tỷ, chẳng lẽ tỷ… phải gả cho Hàn Thần hả?”