Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 23:  Giờ phút này



Rời khỏi sương phòng của Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc không về phòng mình luôn mà đi thăm Hàn Lôi.

Trương quản gia và Băng Nhi đã bôi thuốc và băng bó vết thương cho Hàn Lôi. Hiện giờ cậu đang ngủ say.

Hàn Mộc hoàn toàn yên tâm, dẫn Băng Nhi và Trương quản gia đi tới trước cửa nhà kho.

Giờ phút này, vẻ mặt của chủ tớ ba người đều là vừa thần thánh vừa trang nghiêm, vì hôm nay nhà kho của Hàn gia đã được lời rồi.

Băng Nhi bưng cái khay đầy một nghìn đồng tiền vàng, gương mặt đỏ lên vì kích động.

Từ ngày chi nhánh nhà họ Hàn bị phân ra, số tiền còn tồn trong kho chưa bao giờ quá mười đồng tiền vàng, hôm nay có thể nói là lần đầu tiên có nhiều thế này!

Trương quản gia tiến lên mở khóa, trong nhà kho trống rỗng, ở giữa là một cái bàn gỗ dài, được sắp xếp chỉnh tề ba đồng bạc và mấy chục đồng tiền, một bên là một xấp giấy, chính là giấy nợ của chi nhánh nhà họ Hàn.

Mà tất cả những thứ này chính là toàn bộ gia sản của Hàn phủ hiện nay.

Khi Băng Nhi đặt cái khay đầy tiền vàng kia xuống giữa bàn, cả nhà kho như bị ánh sáng vàng bao phủ, tràn đầy mùi tiền thần thánh!

Chủ tớ ba người đều không nhịn được hít sâu một hơi, đồng thời lộ ra vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Trương quản gia đỏ mắt, lau khóe mắt thở dài nói:

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Lần này rốt cuộc sổ kế toán của chi nhánh chúng ta không bị bội chi nữa rồi. Ngày mai ta sẽ trả hết số nợ còn tồn động, mua mấy mẫu ruộng màu mỡ, tìm người gieo trồng, đến khi thu hoạch, chi nhánh của chúng ta sẽ thừa lương! Đúng rồi, còn căn nhà ở Hàn phủ của chúng ta cũng nên tu sửa lại nữa.”

Loli Băng Nhi cũng kích động ưỡn ngực nói: “Ngày mai ta vào quận thành mua chút rau quả và thịt tươi, mua thêm mấy con gà nữa về nuôi, gà sẽ đẻ trứng, trững sẽ nở ra gà, sau này không cần ăn chay nữa, người ta cũng có thể trổ tài nấu nướng!”

Quản gia và nha hoàn đều nói ra mơ ước vẫn luôn chôn giấu trong lòng, thân là gia chủ, đương nhiên Hàn Mộc cũng có mơ ước của mình!

Nhìn sống tiền vàng sáng lấp lánh kia, dưới cái nơ bướm trắng tinh, Hàn Mộc nở nụ cười ngạo nghễ coi trời bằng vung.

“Băng Nhi, quận thành có nơi nào bán linh thạch không?”

Đã có một ngàn đồng tiền vàng, Hàn Mộc cảm thấy mình cũng được coi là phú hào rồi, nên đương nhiên phải mua thêm chút linh thạch, để mình tu luyện mới được.

Nhưng mà, Hàn Mộc vừa nói như thế, Băng Nhi và Trương quản gia ở bên cạnh đồng thời thay đổi sắc mặt.

“Gia… Gia chủ, người hỏi về linh thạch làm gì?”

Trương quản gia ngập ngừng nói, giọng hơi run rẩy.

Hàn Mộc phát hiện ra bầu không khí có điều không đúng, gượng nở nụ cười nói: “Ha ha… Không có gì, chỉ hỏi chơi thôi. Sao thế? Linh thạch đắt lắm à?”

Băng Nhi ở bên cạnh bỗng nhiên đưa tay ra, nắm chặt tay áo Hàn Mộc, như là sợ gia chủ sẽ xông vào nhà kho, cướp hết tiền bạc nhà mình. Nàng dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm Hàn Mộc, nói: “Gia chủ, linh thạch chỉ để linh võ giả dùng trong tình huống khẩn cấp để khôi phục linh lực và đột phá tu vi thôi, nhưng mà vô cùng trân quý, chỉ có ở thương hội do đế quốc Càn Lam mở mới có, một linh thạch cấp thấp đã có giá… Một nghìn đồng tiền vàng rồi!”

“Bùm!”

Loli mới nói một câu đã như sét giáng xuống, suýt chút nữa khiến Hàn Mộc ngã ngửa ra đất.

“Một… Một nghìn đồng tiền vàng!”

Hàn Mộc còn cho rằng một viên linh thạch chỉ mấy đồng tiền vàng đã đắt lắm rồi, không ngờ giá lại cao như thế. Nhìn số tiền vàng mình phải liều mạng mới kiếm được trong kho, đột nhiên Hàn Mộc không còn vui vẻ nữa.

Đồng thời hắn nghĩ tới mấy ngày nay mình tu luyện tiêu phí hết mười một linh thạch, cộng thêm viên linh thạch mình hấp thu trên xe ngựa nữa, tổng cộng mười hai linh thạch. Nếu tính theo giá của một viên linh thạch là một nghìn đồng tiền vàng, chẳng phải mình đã tiêu phí mười hai nghìn đồng tiền vàng trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi hay sao?

“Phù!”

Hàn Mộc bỗng thở gấp, cảm thấy mình rất cần hai viên Tốc Hiệu Cứu Tâm Hoàn để bình tĩnh lại. Mình đâu có tu luyện, rõ ràng là đang nuốt vàng mà!

Mười hai đồng tiền vàng đã đủ để mua được một đại trạch viện trong quận thành rồi, còn được thêm mấy nha hoàn xinh đẹp làm ấm giường cho mình nữa.

Dựa theo lời Tiên Nhi từng nói, trước kia linh mạch của mình chưa khai thông, chỉ có thể tu luyện dựa vào linh thạch thôi, mà tu vi càng cao, linh thạch cần để đột phá cũng tăng lên gấp bội.

Hôm nay mình sắp đột phá lên đến Võ Đồ ba sao, đã tiêu hao mất mười hai viên linh thạch, vậy nếu đột phá lên Võ Đồ chín sao, trở thành linh võ giả, thì cần bao nhiêu linh thạch?

Nói cách khác, cần bao nhiêu tiền vàng chứ? Một trăm nghìn? Một triệu…?

Nhất thời, trước mắt Hàn Mộc biến thành màu đen, hắn lảo đảo muốn ngã.

Băng Nhi vội vàng đỡ Hàn Mộc, ân cần nói: “Gia chủ, người sao thế?”

Hàn Mộc yếu ớt khoát tay, nói: “Không sao, đầu óc ù ù, hơi choáng váng thôi. Băng Nhi, em đỡ ta về phòng đi.”

Được Băng Nhi dìu, Hàn Mộc mang tâm trạng vô cùng tặng nề về phòng ngủ.

Một mình nằm trên giường nhỏ, Hàn Mộc nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng thở dài: “Xem ra vẫn phải kiếm tiền trước đã!”

Vốn tưởng rằng một nghìn đồng tiền vàng đã đủ cho mình tiêu xài rồi, bây giờ xem ra là mình vẫn quá nghèo.

Mặc dù biết con đường tu luyện của mình phải tiêu hao rất nhiều tiền của, nhưng Hàn Mộc có trí nhớ kiếp trước, muốn kiếm tiền ở thời đại buôn bán không phát đạt cho lắm này, hình như cũng không hề khó.

Vừa nghĩ đến kiếm tiền, hắn lập tức nghĩ tới mỏ quặng thép ròng của nhà họ Hàn. Theo tính cách của Hàn Mộc, dĩ nhiên là một không làm hai không nghỉ, hắn sẽ bán luôn mỏ quặng.

Nhưng hiểu được mối mâu thuẫn giữa đại trưởng lão nhà họ Hàn và người phụ thân hờ của mình, Hàn Mộc biết, nếu mình tùy tiện bán hết mỏ quặng, vị đại trưởng lão đó sẽ tranh thủ gây khó dễ. Trước khi thực lực của mình lớn mạnh, làm như vậy hiển nhiên là tự tìm đường chết.

Dĩ nhiên, dù không thể bán mỏ quặng đi, nhưng Hàn Mộc cũng có cách của mình, ví dụ như tìm một gia tộc có đầy đủ tài lực để hợp tác, hai bên cùng nhau khai thác quặng, đối phương cung cấp người và tài lực, hợp tác rồi chia nhau, như vậy sẽ lấy được một khoản tiền khổng lồ.

Có điều, bây giờ Hàn Mộc tạm thời chưa định làm như thế. Thứ nhất, dù khai thác mỏ quặng có lợi ích lớn, nhưng thời gian hoàn vốn quá dài, Hàn Mộc không chờ được lâu như thế.

Thứ hai, sau khi biểu được bản chất của thế giới này, Hàn Mộc biết, bất kì quan hệ hợp tác nào, muốn phát triển bền vững thì hai bên phải có thực lực ngang nhau, hoặc chênh lệch không quá lớn.

Dựa vào tình hình của chi nhánh nhà họ Hàn hiện nay, nếu tùy tiện tìm người hợp tác khai thác mỏ quặng, nói không chừng còn bị đối phương nuốt mất, như cha vợ Chu Đại Phú của hắn, luôn trăm phương nghìn kế muốn nuốt trọn mỏ quặng ấy.

Khai thác mỏ quặng là việc cần làm, nhưng không phải lúc này. Hàn Mộc cần làm việc khác để kiếm tiền, đợi đến khi thực lực tăng lên tới một mức độ nhất định thì mới tính tới việc của mỏ quặng.

“Nên buôn bán gì đây nhỉ?”

Hàn Mộc xoa cằm, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Đáng tiếc kiếp trước hắn không phải tinh anh trong giới doanh nhân, không nghiên cứu nhiều về kinh doanh, nghĩ rất lâu cũng không ra được đầu mối gì.

Cuối cùng Hàn Mộc quyết định, đợi mấy ngày nữa dưỡng thương khỏi rồi sẽ đến quận thành khảo sát, xem có mối làm ăn nào thích hợp hay không.

Tạm thời không nghĩ đến chuyện buôn bán nữa, Hàn Mộc lại nghĩ tới việc hôm nay mình phế luôn tứ chi của Hàn Nguyên.

Dựa theo lời Sở Hàn Tâm nói, Hàn Thần chính là cháu trai của đại trưởng lão nhà họ Hàn, rất có thể sẽ kế nhiệm chức gia chủ, chắc hẳn quyền thế của hắn ta trong gia tộc cũng không nhỏ.

Mình thay Sở Hàn Tâm từ chối lời cầu hôn của hắn ta, còn đánh tàn phế người mà hắn ta phái tới, chỉ e người này sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nhưng mà Hàn Mộc cũng không hối hận chuyện hôm nay đã làm. Trong từ điển của Hàn Mộc hắn chưa từng có đạo lý dàn xếp ổn thỏa, lùi một bước trời cao biển rộng.

“Cường giả vĩnh viễn mạnh!” Kẻ hèn yếu chỉ khiến người khác càng thêm chà đạp không chút kiêng kị mà thôi, đây là quan niệm sống trong cuộc sống kiếp trước của Hàn Mộc.

Có điều, để đối phó với việc Hàn Thần sẽ trả thù mình và chi nhánh, Hàn Mộc phải nhanh chóng tăng thực lực lên mới được.

Chỉ la hôm nay Hàn Mộc bị thương nặng, chưởng kia của Hàn Nguyên đã làm tổn thương tĩnh mạch của hắn. Có câu thương gân động cốt một trăm ngày, dù Hàn Mộc đã đạt Võ Đồ ba sao, khí lực tráng kiện, lại có thuốc trị thương và thủ pháp đặc biệt của Sở Hàn Tâm chữa trị, nhưng có lẽ chưa tới mười ngày nửa tháng, vết thương của hắn cũng không khỏi được. Nghĩ tới đó, Hàn Mộc lại hơi cuống cuồng.

Ngay khi trong lòng Hàn Mộc đang nóng nảy, trong đầu hắn lại truyền ra một âm thanh quen thuộc.

“Chủ nhân, xem ra ngươi lại cần người ta giúp đỡ rồi.”