Vân Hạc lấy lại tinh thần: “Không phải tỷ gọi đệ đi vào sao?”
Diệp Tử đang định nói gì đó thì bên ngoài lại có âm thanh đẩy cửa truyền tới.
Sắc mặt đột Diệp Tử đột nhiên thay đổi, nàng ấy vội vàng ra hiệu cho Vân Hạc trốn đi, đồng thời mở miệng: "Tiểu Như, ngươi đặt nước nóng ở chỗ đó là được rồi, lát nữa ta tự lấy."
Tiểu Như trả lời: "Loại việc nặng này cứ để nô tỳ làm thì hơn."
Tiểu Như vừa nói, vừa bưng nước nóng đi về phía bên này.
"Đừng tới đây!"
Diệp Tử vô cùng bối rối, nghiêm nghị nói: "Ta đang suy nghĩ, đừng quấy rầy ta! Mau đi ra ngoài rồi giúp ta đóng kỹ cửa lại!"
Tiểu Như đột nhiên dừng bước lại: “Vậy nô tỳ để nước ở chỗ này, nô tỳ sẽ chờ. ngay tại ngoài cửa, nếu phu nhân muốn thêm nước thì gọi nô tỳ một tiếng là được."
"Ta sẽ tự làm."
Diệp Tử cưỡng ép mình ổn định tâm trạng: "Thời gian không còn sớm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, đại hôn điện hạ sắp tới gần, ngày mai trong phủ còn rất nhiều việc."
"Tạ ơn phu nhân."
Tiểu Như đặt nước nóng xuống, lúc này mới rời khỏi phòng.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Tiểu Như, lúc này Diệp Tử mới thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ ngực mình theo bản năng. Nếu để cho Tiểu Như phát
hiện Vân Hạc đang ở trong phòng mình thì nàng ấy không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Nàng ấy vừa khẽ động, càng nhiều cảnh xuân trong nước lộ ra, Vân Hạc nhìn thấy mà trợn cả mắt lên.
Giờ phút này, dường như trong đầu Vân Hạc có một con sói đói đang gào thét.