Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 191: Lưu Nhất Đao!



Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến bục phía trước mũi thuyền hoa.

Cuộc diễu hành thuyền hoa đã bắt đầu, các thanh lâu cũng đều bắt đầu thi nhau khoe sắc.

Thuyền hoa chạy sát bờ, tuy rằng trời đã tối nhưng đèn trên thuyền hoa vẫn sáng rực rỡ để người đứng trông ở hai bên bờ sông có thể nhìn rõ ràng hơn.

Diệu Âm dặn dò mọi người chuẩn bị một vài đồ nhắm và rượu cho Vân Hạc, sau đó bắt đầu nhảy múa.

So với Diệu Âm, hầu hết những nữ tử khác trong thanh lâu đều ăn mặc hở. hang, cơ thể uốn éo, nửa kín nửa hở, khiến Vân Hạc hơi ngứa ngáy.

Điệu múa của Diệu Âm rất duyên dáng, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ, khiến người ở trên bờ không ngừng vỗ tay khen ngợi.

Vân Hạc nhìn xung quanh để phân tán sự chú ý của bản thân, sau đó gọi Cao. Hợp tới ghé sát tai, nhỏ giọng nói: “Quay về phái người điều tra Diệu Âm này.”

“Vâng!”

Cao Hợp nhẹ nhàng gật đầu.

Thuyền hoa tiếp tục tiến về phía trước xuôi theo dòng nước, người dân hai bên bờ cũng chạy theo, rất giống những người theo đuổi thần tượng trong thời hiện đại.

Sau khi gần một nén nhang, thuyền hoa của từng nhà lần lượt dừng lại, các nữ tử thanh lâu trên thuyền hoa cũng bắt đầu giao lưu với người ở trên bờ.

Một vài nữ tử thanh lâu trên thuyền hoa cũng lấy đồ chơi mới lạ do Chương Hư tặng ra và bắt đầu chơi.

Nữ tử thanh lâu ở Quần Phương Uyển cũng bày bàn trên bục và bắt đầu chơi mạt chược.

Bọn họ chơi cũng rất mới lạ, ai thua thì ném quần áo cá nhân của mình cho người trên bờ.

Động thái này ngay lập tức thu hút sự tán thưởng của bầy sói. Trong chốc lát, rất nhiều người đã tụ tập ở bên bờ gần thuyền của bọn họ. Các thuyền hoa khác thấy vậy cũng bắt đầu học theo, chơi trò tương tự.

Mà những thanh lâu không nhận được mạt chược do Chương Hư tặng chỉ đành lo lắng.

Vân Hạc nhìn thấy điều này, cho dù là một người hiện đại, hắn cũng không thể không thầm kêu lên một tiếng rất biết cách chơi.

Diệu Âm là thanh quan nhân, trái lại nàng ta không tham gia trò chơi mà chỉ nhảy múa ở đó để góp vui.

Đợi khi Diệu Âm nghỉ ngơi, Vân Hạc đến bên cạnh Diệu Âm, nhếch miệng hướng về phía bàn mạt chược bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đây có phải là Chương Hư gợi ý cho các nàng không?”

“Đúng vậy!”

Diệu Âm mím môi và mỉm cười: “Chương công tử quả nhiên rất tỉnh quái.”

Thực sự tinh quái!

Anh chàng này sinh ra là để làm ăn.

Vân Hạc mỉm cười, lại nói đùa: “Hôm nay ta sẽ truyền lại hết tuyệt kỹ mạt

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

chược của ta cho nàng. Nếu sau này nàng giành được ngân lượng nhờ tuyệt kỹ này thì nhớ phải chia cho ta một chút.”

Diệu Âm hơi cứng họng, rối bời nói: “Lưu công tử, trong những người tiểu nữ từng gặp, chàng là người đầu tiên đòi tài sản của nữ tử thanh lâu!”

“Ta không gọi đó là đòi tài sản.” Vân Hạc lắc đầu dịu dàng.

“Vậy gọi là gì?” Diệu Âm chớp mắt, hứng thú hỏi.

“Chia lời!”

Nghe được lời này, Diệu Âm bỗng nhiên bật cười giòn tan như chuông bạc.

Trong phút chốc, Vân Hạc cảm thấy có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị đang đổ dồn vào trên người mình.

Có lẽ những người này thực sự ghen tị với việc hắn có thể chọc cho Diệu Âm vui vẻ đến như vậy!

“Lưu công tử thật là một người thú vị.”

Diệu Âm cười không ngừng nghỉ, lại hỏi: “Đúng rồi, vẫn chưa thỉnh giáo họ tên của Lưu công tử?”

“Lưu Nhất Đao!”

Vân Hạc trả lời mà không cần suy nghĩ.

Khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất bởi tấm mạng che mặt của Diệu Âm không khỏi run lên, sau đó lại không nhịn cười được, nói: “Lưu công tử, chỉ bằng gọi là Lưu Manh đi.”

“Ha ha, đều như nhau.”

Vân Hạc cười ha ha.

Hai người trò chuyện một lúc, Vân Hạc sai người thả ván tàu và rời đi.

Nhìn Vân Hạc và Cao Hợp rời đi, Diệu Âm không nhịn được mà nở một nụ cười.

Lúc này, Minh Nguyệt đi tới bên cạnh Diệu Âm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, rõ ràng vừa nãy người có cơ hội giết hắn, tại sao lại không..."

“Giết một hoàng tử không quyền không thế thì có ích gì?”

Diệu Âm trừng mắt nhìn Minh Nguyệt, tức giận nói: “Sống chết của hắn có ảnh hưởng gì đến triều Đại Càn không? Giết hắn rồi, ngoại trừ làm bại lộ thân phận của chúng ta, thì còn có lợi gì cho chúng ta chứ?”

Minh Nguyệt chợt hiểu ra, khẽ gật đầu nói: “Nô tỳ hiểu rồi!”