Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 196: Lộng lẫy thì lộng lẫy thật



Ngày thứ hai, Vân Hạc không tới Thân Vũ quân.

Trời còn chưa sáng, trong cung đã có người tới.

Thời gian thành thân của hắn và Thẩm Hinh chỉ còn lại ba ngày.

Dựa theo lễ chế triều Đại Càn, trước khi hoàng tử đại hôn thì nhất định phải tới thái miếu cúng bái liệt tổ liệt tông, cũng là để an ủi tổ tông trên trời có linh thiêng, cũng là cầu phúc với tổ tông, cầu xin dòng dõi hưng thịnh.

Vân Hạc ngồi ở đó giống như một con rối, để mặc người trong cung giày vò.

Nhìn bản thân ăn mặc “trang điểm lộng lẫy” trong gương, Vân Hạc lại đang cố gắng suy nghĩ cách làm thủy tinh.

Chỉ tiếc hắn cũng chỉ nghĩ ra được lờ mờ.

Hắn thật sự không nghĩ ra cách làm chỉ tiết.

Mẹ nó sớm biết bản thân sẽ xuyên qua thì nên học nhiều hơn rồi.

Sau gần nửa tiếng, cuối cùng Vân Hạc đã được xử lý xong.

Đây cũng là trang hoàng lộng lẫy nhất lần đầu tiên sau khi hắn xuyên qua.

Lộng lẫy thì lộng lẫy thật.

Nhưng xấu cũng hoàn xấu.

Vân Hạc thầm chê bộ đồ mình mặc trên người trong lòng.

Ăn sáng đơn giản một tí, Vân Hạc được đưa tới thái miếu.

'Trên đường, người trong cung còn nói cho hắn rằng sau khi cúng bái thái miếu xong, lễ bộ còn sắp xếp nhân viên giảng giải toàn bộ quy trình đại hôn cho hắn và Thẩm Hinh.

Hoàng tử đại hôn, cả quy trình đều rất phức tạp và khắt khe, cả quá trình đều phải nghiêm túc dựa theo lễ chế, không thể xảy ra sự cố.

Vân Hạc tính toán, giày vò như thế, một ngày chắc chắn không có rồi. Làm phức tạp như vậy làm gì.

Hao người tốn của.

Có tiền như vậy, lấy cho mình xài không tốt sao?

Mang theo đầy oán niệm, Vân Hạc đi tới thái miếu.

Có điều hắn không thể tiếp vào thái miếu cúng bái ngay, còn phải chờ Văn đế sau khi kết thúc buổi lâm triều.

Sau khi chời hai nén nhang, cuối cùng Văn đế cũng mang theo hoàng hậu nương nương chạy đến.

Vốn dĩ chuyện như vậy phải có mẹ đẻ Vân Hạc tham gia.

Đáng tiếc mẹ đẻ hắn đã sớm qua đời, chỉ có thể để hoàng hậu thay thế. Cúng bái thái miếu, nói thì đơn giản, nhưng quy trình cực kỳ rườm rà. Giày vò tới trưa, Vân Hạc mới cúng báo liệt tổ liệt tông xong.

Cúng bái thái miếu xong, Văn đế bèn để hoàng hậu về tẩm cung của bà ta trước.

Nhìn bóng lưng hoàng hậu, trong lòng Văn đế khẽ thở dài.

Đợi sau khi lão Lục đại hôn thì cũng nên bắt đầu việc phế hậu.

Hoàng hậu và hắn ở bên nhau làm vợ chồng mấy chục năm, nếu nói ông ta không có tình cảm với hoàng hậu thì chắc chắn là lừa người.

Nhưng ông ta không thể không phế hậu. Hoàng hậu không có con nối dòng, không thể ngồi trên vị trí hoàng hậu nữa.

Sau khi thở dài một trận, Văn đế lại dặn dò: “Lão Lục, trước tiên cùng dùng bữa với trẫm đi.”

“Vâng.”

Vân Hạc lĩnh mệnh, nhưng trong lòng đây cảm xúc.

Con mẹ ông.

Cuối cùng cũng có được bữa cơm.

Vân Hạc đi theo sau mông Văn đế, đi tới đi lui thì phát hiện khác thường. Không phải đường tới Ngự Thiện Phòng?

Ông ta muốn mang mình đi đâu?

Mang theo đầy nghi ngờ, Vân Hạc rốt cuộc đi theo Văn đế tới đích. Đông Cung!

Mí mắt Vân Hạc giật một cái, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Lão già này mang mình tới Đông Cung ăn cơm?