Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 93: Nén bi thương!



Nén bi thương!

Một câu bất ngờ này của Vân Lệ trực tiếp khiến Văn đế và Mục Thuận mơ hồ.

Ba người Đỗ Quy Nguyên còn quỳ trên mặt đất cũng mông lung, ba người muốn ngẩng đầu nhìn xem thằng ngu nào chạy đến trước mặt Văn đế ăn nói lung

tung, nhưng lại không dám ngẩng đầu.

Văn đế sững sờ nhìn Vân Lệ lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, mặt mũi không ngừng co rút.

Trong lòng Mục Thuận biết không ổn, vội điên cuồng nháy mắt với Vân Lệ.

Nhưng bây giờ tâm tư của Vân Lệ đều đặt trên người Văn đế, sao có thể nhìn thấy ánh mắt của Mục Thuận.

Vân Lệ còn chưa hiểu rõ.

Thấy Văn đế sửng sốt nhìn mình, còn tưởng Văn đế đang đau lòng quá độ.

Cuối cùng Vân Lệ đã chạy tới bên cạnh Văn đế, lại cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, đau đớn nói: “Phụ hoàng, Lục đệ gặp bất trắc, chúng ta đều khó chịu, nhưng phụ hoàng là vua một nước, tuyệt đối phải giữ gìn thánh thể...”

Nghe lời Vân Lệ nói, ba người Đỗ Quy Nguyên đều sợ ngây người.

Đầu óc vị hoàng tử này trúng gió à?

Lục điện hạ sống rất tốt, Văn đế cũng rất vui mừng, hắn còn tự dưng chạy tới, còn bảo Văn đế nén bi thương, hơn nữa còn khuyên Văn đế giữ gìn thánh thể?

Mục Thuận yếu ớt nhìn Vân Lệ, muốn nhắc nhở Vân Lệ nhưng thấy sắc mặt Văn đế khó coi thì không dám mở miệng.

“Phụ hoàng, ngài nói gì đi, ngài cũng đừng dọa nhỉ thần.”

Vân Lệ vẫn còn đang khóc than, dáng vẻ ân cần.

Nói chuyện?

Trên mặt Văn đế không ngừng co rút, trong lòng tức giận ngút trờu. Bây giờ trẫm sẽ nói.

“Bốp!” Dưới cơn thịnh nộ, Văn đế tát mạnh vào mặt Vân Lệ, tức đến mức hét lên: “Nghịch tử, ngươi muốn lão Lục chết như vậy à?”

Một cái tát của Văn đế lúc tức giận không hề nhẹ, trực tiếp tát Vân Lệ đến mức mắt nổi đom đóm.

Vân Lệ quỳ xuống mặt đất, khóc lóc nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng không muốn Lục đệ gặp chuyện, nhưng người chết rồi không thể sống lại, phụ hoàng

tuyệt đối đừng tức...”

Vân Lệ còn chưa nói xong thì Vân Hạc nghe được động tĩnh đã chạy từ trong nhà tới.

Vân Lệ câm như hến, ngơ ngác nhìn Vân Hạc.

Lão Lục không chết?

Đáng chết! Xảy ra chuyện gì vậy?

Lão Lục rõ ràng còn sống, sao phụ hoàng lại bảo người ta đổi đèn lồng? Lần này Vân Lệ hoàn toàn mơ hồ.

Hắn ta rốt cuộc hiểu sao phụ hoàng lại tát mình.

Làm sao giờ?

Bây giờ nên làm gì? Đầu óc Vân Lệ nhanh chóng vận chuyển, cố gắng nghĩ đối sách.

Nhìn Vận Lệ run rẩy cả người, Văn đế tức giận không có chỗ phát tiết rống to: “Lão Lục xác chết vùng dậy, ngươi có cần mời người tới siêu độ hắn không?”

Mặt mũi Vân Hạc co rút, muốn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

Tên ngớ ngẩn này.

Bản thân còn chưa chết mà.

Hắn ta cứ không kịp chờ đợi chạy tới khóc tang như vậy à?

“Nhi thần... Nhi thần...” Vân Lệ ấp úng, sợ đến mức không biết nên nói gì.

Văn đế tức giận đến mức lên cơn hen suyễn, rất lâu sau mặt mũi tái nhợt rống to: “Lập tức cút tới thái miếu quỳ cho trẫm, ban đêm cũng quỳ ở đó cho trẫm.”

“Nhi thần... tuân mệnh.”

Vân Lệ run rẩy đứng lên, cung kính cúi người rồi chậm rãi lui ra bên ngoài. Rời khỏi phủ đệ của Vân Hạc, Vân Lệ xém chút đã tức đến hộc máu.

Bản thân đêm hôm khuya khoắt chạy tới còn bị tát một cái?

Trước đó chỉ quỳ gối thái miếu vào ban ngày thôi, bây giờ thì hay rồi, ngay cả ban đêm cũng phải quỳ gối trong thái miếu.

Đầu là ý kiến ngu ngốc của Từ Thực Phủ.

Trong lòng Vân Lệ không ngừng chửi bới, còm xém chút hỏi mười tám đời tổ tông của Từ Thực Phủ.