Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 141: Thật kỳ lạ



Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lâm Bắc Phàm đã nhìn thấy lão hòa thượng dẳt theo tiểu hòa thượng đến chào hỏi hắn.

“Hai vị không cần đế ý nhiều lê tiết như vậy làm gì, cứ coi nơi này như nhà mình là được rồi!” Lâm Bắc Phàm cười nói: “Ta đang đinh ra ngoài một chút để giải sầu, các ngươi có hứng thú không?”

Lâm Bắc Phàm vẩn còn được nghỉ hai ngày nữa nên tất nhiên hắn không muốn ở trong nhà rồi, hẳn muốn ra ngoài chơi.

“Vâng, sư phụ (sư công)!” Hai người đồng thanh đáp.

Vì vậy ba người hào hứng rời khỏi nhà.

Khi ấy, trời đã sáng hẳn, người dân bắt đầu đi kiếm ăn, đường phố cũng đã bắt đầu náo nhiệt rồi.

Lâm Bắc Phàm đưa hai vị hòa thượng đi theo cảm nhận hơi thởcúa cuộc sống ở kinh thành.

Nhưng đi đến đâu, ba người bọn họ cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.

Bởi vì, tố hợp ba người bọn họ quá kỳ lạ!

Một người là tân khoa trạng nguyên nổi tiếng khắp kinh thành, một người là lão hòa thượng tuổi cao sức yếu, lại có cá một tiểu hòa thượng ngây thơ ngốc ngếch, bọn họ đi ngoài đường thu hút rất nhiều ánh mắt của người dân.

Đặc biệt là khi nhìn thây Lâm Bắc Phàm dẫn đầu, hai bị hòa thượng cung kính theo sát phía sau, dân chúng lại càng ngạc nhiên hơn.

Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao lại đi chung với hai vị hòa thượng nhỉ?

Hơn nữa, hai vi hòa thượng này trông còn rất cung kính với hắn, càng khiến người ta thắc mắc!

Mọi người thì thầm bàn tán, trong kinh thành lại có thêm một sô’ thông tin ngoài lề mới.

Lúc này, Lâm Bẳc Phàm nhìn thấy tiểu hòa thượng đi theo sau hắn nhíu mày, nhiều lần muốn nói lại thôi.

“Giới Không, có gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu trong lòng như vậy!”

“Vâng, thưa sư công!”

Tiểu hòa thượng cúi đầu với Lâm Bắc

Phàm trước, sau đó mới nói ra nỗi nghi vấn của mình: “Sư công là một vị thần phật chân chính tu luyện giữa chốn nhân gian, trong lòng có tình thương vĩ đại, phổ độ chúng sinh! Nhưng tại sao chúng sinh đều khinh bi sư công cơ chứ?”

Lão hòa thượng ngẩng đầu lên, chờ lời giải thích của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười và đáp: “Bởi vì việc mà ta làm không được người ta thấu hiểu, cũng không thế bị người ta thấu hiểu! Trước đây ta đã từng nói với các ngươi rằng thế gian này là một biến khổ lớn, mọi người đều đang chìm đắm và vùng vầy trong biển khổ! Ta muốn đưa mọi người thoát khỏi biển khổ, sớm được siêu thoát! Nhung làm thê’ nào mới có thể cứu được chúng sinh thoát khỏi biến khổ, nhanh chóng lên bờ, các ngươi đã từng nghĩ tới chưa?”

“Chuyện này… chưa từng nghĩ tới!” Hai vị hòa thượng lâc đầu.

Lâm Bắc Phàm nói một cách khí phách: “Trước tiên phải để bản thân chìm sâu xuống đáy biển mới biết được biển khổ sâu đến thê’ nào! Trước tiên phái khiến chính mình vấy bẩn thì mới biết được biển khổ bẩn thỉu đến thê’ nào! Trước tiên phải để chính mình chịu

khô’ mới biết được biến khổ khổ đến mức nào! Có như thế…”

“Thì mới có thế chi đường cho người khác, đưa người vượt biển, sớm quay về bờ!”

Hai vị hòa thượng như đã hiểu ra: “A di đà phật!”

“Nhưng khi bản thân ta đã nhìn thấy độ sâu của biển khổ, nếm trải cái khổ trong khổ hải thì cả người đã vấy bẩn rồi, tất nhiên người đời sẽ không chấp nhận ta nữa! Bởi vì bọn họ đã chìm trong biển khổ, hai mắt đã bị che kín, trong lòng có ma chướng nên rất ngu muội, chí tin vào những gì chính mắt nhìn thấy, chứ không muốn tìm kiếm sự thật ấn giấu phía sau! Bọn họ chỉ tin vào những g’i tai mình nghe được chứ không muốn đi tìm chân lý phía sau!”

“Tất cả những thứ khác biệt với bọn họ đều bị bọn họ loại bỏ! Tất cá những thứ đi ngược lại với bọn họ đều bị bọn họ căm ghét! Đây chính là… nguyên nhân khiến ta bị bọn họ khinh bỉ!”

“Adi đà phật, thì ra là như thế!” Hai vị hòa thượng đồng thanh nói.

“Các ngươi hiểu thì tốt rồi!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

“Sư phụ quả đúng là thần phật thật sự tu luyện giữa chốn nhân gian!” Lão hòa thượng nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Mang theo tấm lòng từ bi rộng lớn, thương xót chúng sinh, giống như Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng vậy, tiểu tăng đã hiểu rồi!”

“Nhưng thưa sư công, bị người khác hiểu lầm như thế, ngươi không cảm thấy buồn sao?” Tiểu hòa thượng hỏi với vẻ rầu rĩ.

“Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây?” Lâm Bẳc Phàm cười nhạt: “Nếu đã lựa chọn con đường này thì tất nhiên phái chịu đựng tất câ những điều này rồi, dù cho hàng nghìn hàng vạn người chỉ trích ta cũng vậy thôi! Không chỉ là vì chúng sinh mà còn vì trong lòng có Phật! Chỉ cần Phật tâm không thay đổi thì dù có bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều là kẻ địch thì đã làm sao?”

Lão hòa thượng run rấy, vô cùng chấn động!

Nếu đã lựa chọn con đường này thì tất nhiên phải chiu đựng tất cả những điều này rồi, dù cho hàng nghìn hàng vạn người chỉ trích ta cũng vậy thôi!

Không chỉ là vì chúng sinh mà còn vì trong lòng có Phật!

Chỉ cần Phật tâm không thay đổi thì dù có bị nghìn người chí trỏ, cá thế gian đều là kẻ địch thì đã làm sao?

Mỗi câu nói đều là lời vàng ý ngọc, lời lẽ chí lý gõ vào trong lòng hắn ta!

“A di đà phật!” Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, Phật tính trên người lại tăng thêm.

Lâm Bắc Phàm rất ngạc nhiên, không phải lý lẽ thần phật mà hắn nói bừa lung tung lại khiến lão hòa thượng thông suốt rồi đấy chứ?

Thât là kỳ la!