Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 175: Vạch trần yêu thuật



Nữ đế bực mình bảo: “Lâm áỉ khanh, đừng giả bộ với trẫm nữa, mau nói cách của ngươi ra đây để mọi người cùng tham khảo đi!”

Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, thần thật sự không có cách gì mà!”

Nữ đế chỉ vào Lâm Bắc Phàm, giọng nói vang dội: “Trẫm cảm thấy ngươi có đấy!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bệ hạ, thật sự không có ạ!”

Nữ đế cũng không làm màu nữa, phất tay một cách mất kiên nhẫn: “Trầm thấy ngươi chắc chắn chưa nghe kỹ rồi, ai đó nói lại tình hình cho Lâm áỉ khanh đi?”

Sau khỉ biết được tình hình cụ thể, Lâm Bắc Phàm hỏi: “Thiên Nhất Giáo mê hoặc dân chúng, dụ dỗ người dân làm việc cho bọn chúng! Vậy vấn đề ở ngay đây chứ đâu, rốt cuộc bọn họ đã dùng cách gì để mê hoặc dân chúng?”

“Chủ yếu là thông qua biểu hiện thần tích để mê hoặc dân chúng!”

VỊ quan nhỏ đó lập tức mở miệng bảo: “Bọn họ sở hữu khả năng bay lên trời, có thể từ trời giáng xuống!”

“Bọn họ có thể biến ra nước thánh từ trong chậu cạn, sau khỉ người dân uống xong không ai là không cảm thấy cả người khỏe khoắn, thân nhẹ như yến!”

“Có thể điều khiển đồ vật, vật gì cũng có thể chuyền động được hết!”

“Có thể điều khiển tiên hỏa, xua đuổi tà ma, loại bỏ tai họa cho dân chúng!”

“Mỗi lần cầu phúc cho dân chúng, trên trời đều sẽ xuất hiện điềm báo, có lúc là chữ lớn chiếu sáng hư không, có lúc còn có Bồ Tát, thần tiên hiển linh, cách vài dặm cũng nhìn thấy được!”

“Chính vì có đủ các loại thần tích khác nhau nên dân chúng đều rất vững lòng tin, tôn sùng bọn họ là thần tiên cứu khổ cứu nạn!”

“Bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bọn họ mê hoặc dân chúng thông qua thần tích để dân chúng làm việc cho bọn họ! Nếu chúng ta có thể vạch trần mấy thủ đoạn này của bọn họ khiến dân chúng có thể tỉnh táo lạỉ, vậy yêu giáo này cũng không đủ dọa dẫm nữa, sẽ tự động tan rã thôi!”

Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh nói có lý!

Một lão thần đứng ra, nhíu mày nói: “Sở hữu khả năng bay lên trời lại từ trời giáng xuống là nói thật, chỉ cần là người có khỉnh công cao cường đều có thể làm được, thứ này có thể dùng để mê hoặc dân chúng!”

‘Vê phần có thể điều khiển vật, vật gì cũng có thể chuyển động được, thần nghe nói mấy võ giả cấp Tiên Thiên đó có thể phóng chân khí ra ngoài, khống chế đao kiếm côn bổng, đám yêu nhân của Thiên Nhất Giáo có cường giả Tiên Thiên nên chắc hẳn việc này cũng không thành vấn đề!”

“Chỉ là biến ra nước thánh khiến dân chúng uống vào cả người khỏe khoắn…”

‘Và điều khiển tiên hỏa xua đuổi tà ma.”

“Còn cả người cách vài dặm gần đó dều nhìn thấy điềm báo trên trời”

“Mấy thứ này không phải việc mà võ giả có thể làm được, bản quan không nghĩ ra được là tại sao nữa!”

Lão thần chắp tay, lùi lại một bước.

Nữ đế lớn giọng nói: “Các vị ái khánh có cách gì không?”

Các quan đều lắc đầu, không nghĩ ra được.

Cuối cùng, nữ đế vẫn nhìn về phía Lâm Bắc

Phàm, hỏi với giọng mang theo vài phần mong đợi: “Lâm ái khanh, xưa nay ngươi túc trí đa mưu, học nhiều hiểu rộng, trí nhớ lại tốt, ngươi có thể giải thích được bí mật nằm trong các thần tích giả thần giả quỷ của bọn họ không?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Bệ hạ, xin hãy cho thần một ngày! Buổi tảo triều ngày mai thần sẽ giải đáp nghi hoặc cho bệ hạ và các vị đại thần đây!”

Nữ đế lớn giọng nói: “Được! Trẫm cho ngươi thời gian một ngày!”

Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm chuẩn bị rất nhiều đồ để vào tảo triều.

“Lâm ái khanh, đã một ngày rồi, bây giờ ngươi đã có thể giải thích được bí mật nằm trong các thần tích giả thần giả quỷ của bọn họ chưa?”

Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Tất nhiên rồi, mời bệ hạ nhìn xem!”

“Đầu tiên là biến ra nước từ trong chậu rong!

Lâm Bắc Phàm lấy một cái chậu nhỏ ra gỉơ cho mọi người cùng nhìn: “Mời mọi người nhìn, có phải bên trong này trống không, không có thứ gì đúng không? Cũng không hề có nước?”

Mọi người liếc mắt nhìn rồi đều gật đầu.

“Đúng là trống trơn thật!”

“Chẳng có gì cả!”

“Bây giờ các ngươi nhìn kỹ nhé!”

Trên tay Lâm Bắc Phàm có thêm một chiếc khăn đỏ, hắn phủ lên trên sau đó lại nhanh chóng lấy ra.

Trong chậu nhỏ lập tức có thêm nửa chậu nước trong veo.

“Ế? Sao lại có nước rồi?”

“Biến ra nước kiểu gì vậy?

“Nước ở đâu ra thế?”

Mọi người đều vô cùng tò mò.

Nữ đế nôn nóng hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi đã làm thế nào vậy?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, đây chỉ là một tiểu xảo bình thường mà thôi! Thực tế trong chậu vốn đã đựng nước nhưng lại bị một lớp màng trong suốt che bên trên, giữa màng và nước vô cùng kín kẽ, nước lạỉ trong suốt nên thoạt nhìn giống như một thể!”

“Bằng cách này sẽ tạo thành ảo giác, khiến mọi người cho rằng trong chậu không có nước,

sau khi thần gỡ lớp màng trong chậu này ra, hiển nhiên nước sẽ chảy ra ngoài rồi!”

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn viên quan nhỏ tới từ Giang Đông kia: “Có phải yêu nhân của Thiên Nhất Giáo cũng biến ra như vậy không?”

Viên quan nhỏ đó đáp trong sự kích động: “Đúng! Chính là như thế! Làm giống y như đúc với đại nhân vậy! Nhưng uống nước thánh mà bọn họ biến ra còn có thể chữa bệnh…”

“Chuyện này thật ra cũng đơn giản thôi!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Có khả năng bọn họ đã bỏ một ít thuốc vào trong nước, uống nước tương đương với uống thuốc nên hiển nhiên có thể chữa lành rồi, hoặc là bên trong hoàn toàn không có thuốc gì cả, đây chỉ là tác dụnq tâm lý, chứ chânq có qì la cả!”