Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 118



Lão Hải cùng bé con vẫn chưa hiểu gì, khi nghe hai người giải thích thì ông ngơ ngác, còn bé thì rất hào hứng. Nhưng ý tưởng thì hay nhưng hành động quá là khó, ngay bước đầu tiên tạo con diều cũng không thể hoàn thành. Nhìn ba đứa ngốc châu đầu vào làm diều mà ông bực bội, đạp hết chúng ra.

"Lo mà đi chuẩn bị cách điện, dọn dẹp hết đồ, để ta tự làm. Một đám ham ăn, cái gì cũng dám thử."

"Ông biết làm diều sao."

"Đừng xem thường ta, ngày xưa lúc nhỏ ta cái gì ta chẳng chơi qua. Dù sao cũng là đại ca cả làng chài."

"Thật lợi hại."

"Nhanh nhanh đi chuẩn bị, đợi bão đến rồi điện giật chết hết cả đám hay gì."

"Dạ vâng lão đại."

"Láu đáu."

Nhiễm Nhan lôi tất cả đồ nhựa, vải vóc, tấm bạt che hết thuyền gỗ. Còn lôi mấy tấm bạt nhỏ vụn ra cột nhanh làm bao tay, bao chân. Bọc mấy tầng vào xô nhựa cho bé con chui vào ngồi.

Con diều hoàn thành cũng là lúc gió nổi lên, trời chưa tối nhưng những đám mây đã tích tầng tầng lớp lớp trên đầu cả đám. Đám cá mập có vài con bơi đi tránh bão từ lâu, nhưng vẫn rất nhiều không cam tâm bỏ đi mà cứ lởn vởn xung quanh. Chúng có vẻ còn kích thích hơn rất nhiều, cứ tưởng như là chúng sắp được ăn đồ ngon ấy.

"Nơi này đang là tâm bão, chèo ra ngoài đi, quá nguy hiểm."

"Dạ vâng."

Hai con người ham vui vì cứ nghĩ sắp có món ăn mới thì chèo rất hăng say, thuyền cứ lướt băng băng theo con sóng.

Lúc này mưa đã nặng hạt, nước đong đầy tất cả các thùng gỗ, lu nhựa của mọi người, tràn cả ra bên ngoài mang theo những rong rêu dơ giúp cho lu đựng sạch hơn.

"Ở đây được rồi. Thả diều đi, sắp có sấm chớp."

Chịu mưa suốt hơn một tiến đồng hồ ông Hải mới đồng ý cho thả diều, lúc bình thường khi mà lu nước đầy ắp tất cả là bọn họ đã chuẩn bị giông buồm lên chạy trốn. Nhưng lần này họ gồng mình chịu đựng con bão gần như là lúc bắt đầu đến khi gần kết thúc.

Giai Giai là người nhận nhiệm vụ khó khăn, căng diều, thử vài lần mới thành công đúng hướng gió mà bay lên nhanh chóng. Cả đám nín thở nhìn con diều mang theo thanh sắt nhỏ bay lên càng lúc càng cao, một đầu bên dưới đã được cột cục sắt quăng xuống nước, nhưng Giai Giai vẫn cần phải nắm chặt để diều không bị cuốn bay mất.

Từng tia sét đánh rầm rầm trên nền trời mà mọi người muốn hồi hộp đến nỗi tim muốn ngừng đập. Rất nhanh một tia sét bị hút bởi cục sắt cột trên con diều, đánh con diều cháy đen rớt xuống biển, Giai Giai bỏ tay ra khỏi dây diều nhanh như chớp nhưng cũng bị dòng điện chạy qua người. Cả bộ đồ đen nhẻm, tóc dựng đứng.

"A tiểu Giai."

Nhiễm Nhan kéo lại bé Dương muốn chạy ra chỗ Giai Giai của nhóc, cô đưa nhóc cho lão Hải giữ lại, không được lại gần cô bé.

"Uy tiểu Giai, sống không?"

Cục than đen nhỏ quay qua nhìn Nhiễm Nhan, nở nụ cười tươi trắng toát.

"Chúng ta có đồ ăn mới ha ha..."

Lão Hải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đám nhóc này, hù chết ta mà."

"Ha ha..."

Giai Giai là gì chứ, người máy thế hệ mới, một tia sét không làm cô bé ngủm được.

"Mau thu hoạch chiến lợi phẩm rồi chạy càng xa càng tốt nào."

Nhiễm Nhan dùng mũi tên cột cước bắn vào những con có bề ngoài gần như nguyên vẹn, Giai Giai nhận nhiệm vụ kéo chúng lên thuyền, lão Hải sẽ sắp xếp chúng hợp lí trên bè để không bị chìm thuyền.

"Đủ rồi, nhanh tay xử lý đi rồi chạy."

"Đã biết."

Mọi người nhanh chóng sơ chế hết bọn cá, nhờ những hạt mưa bão rửa sạch.

"Đi theo, sắp hết bão rồi, bọn cá mập sắp kéo lại."

"Chờ con chút, Giai Giai, bắn hết bọn cá còn lại cho chảy máu ra."

"Được."

Hầu hết đám cá mập bị sét đánh nổi lềnh bềnh đều bị thương chảy máu mọi người mới chèo thuyền đi khỏi, mây tan dần mới nhận ra một vùng biển đổi màu máu ghê rợn.

Hai người nhanh chóng chèo, lão Hải và bé con chạy khắp bè múc nước biển lên rửa sạch mùi máu bám trên bè gỗ. Để an toàn, hai người chèo bè hơn mười tiếng đồng hồ mới dừng lại nghỉ ngơi.

"Mệt chết được ta không chèo nổi nữa."

Nhiễm Nhan nằm lăn trên nền bè, nhìn về phía đám cá đặt trong thùng gỗ mà vui vẻ. Giai Giai hí hửng chạy quanh.

"Không biết nơi đó còn nhiều cá mập không nhỉ?"

"Ta không biết mà cũng không muốn biết, nhiêu đây không đủ ăn hay gì."

Không giống như bọn họ đoán là có rất nhiều cá mập, mà chỉ có duy nhất một con. Nhưng thể tích của nó lại lớn hơn toàn bộ đám cá mập dồn lại cũng không to bằng.

"Ta cảm giác không an tâm, chúng ta xử lý đám cá đi, rồi tiếp tục chèo."

"Vậy ta xử lý, Giai Giai phụ lão Hải chèo."

"Được."

Bọn họ không biết có chuyện gì, nhưng kinh nghiệm của người lâu năm đi biển đã bảo không an toàn thì nên tin đừng nghi ngờ.

Nhiễm Nhan vui vẻ cùng bé con làm cá.

"Ướp muối này, phơi khô nữa, những phần này rất ngon, làm sushi ăn..."

"Tiểu Dương cũng muốn ăn."

"Cho tiểu Dương ăn hết luôn."

"Gia gia ăn nữa, tiểu Giai và tiểu Nhiễm cũng ăn."

"Ha ha..."

Xử lý sạch sẽ đám cá trên thuyền, Nhiễm Nhan và Giai Giai tiếp tục chèo thuyền, lão Hải lại dùng nước biển rửa sạch bè. Hơn một tuần lễ ba người thay phiên nhau ngủ vài tiếng đồng hồ, còn lại đều chèo sống chèo chết. Nhưng không ai lên tiếng than phiền.

Mãi đến lúc lão Hải nếm vị biển, ngửi mùi mặn mặn trong không khí, một lúc sau mới chịu giãn những nếp nhăn cứ nhíu lại mấy ngày nay ra.

"Chúng ta nghỉ được rồi, hai đứa đi nghỉ đi, thức cả mấy đêm."

"Lão già đi nghỉ chút đi, ta làm cơm mọi người cùng ăn lấy sức."

"Phải đó, lão già rồi, nằm xuống lại phiền con phiền cháu."

Nhìn hai đứa vô lương tâm nói ông cũng đồng ý đi nghỉ, đến lúc ông dậy thì trăng đã lên cao, mùi cơm thức ăn làm bụng ông cũng réo liên hồi. Ăn uống no nê bị bọn nhóc hối thúc đi ngủ, ông cũng chỉ có thể nghe theo, muốn giúp chúng nhưng biết sức khoẻ mình già rồi, nếu bệnh lại phiền chúng nó thì không tốt.

"Chúng ta chèo thêm vài tiếng nữa cho tiêu hoá rồi ngủ."

"Được."

Đi theo hướng lão Hải chỉ lúc tối, mãi đến khi mỏi tay Nhiễm Nhan mới đi ngủ, Giai Giai nhận thức canh gác. Gần sáng lão Hải dậy thấy Giai Giai thức thì bảo cô bé đi ngủ, ông ngủ đủ rồi. Rửa mặt cho tỉnh táo, nấu nước nóng pha chút lá trà Nhiễm Nhan phơi khô từ đám cây cối ít ỏi ở sau vườn.

Uống một hớp nóng ấm mà tỉnh cả người, ông lão cảm thấy rất hài lòng, dù hiện tại hoàn cảnh khó khăn, sống nay mai không biết nhưng vẫn rất may mắn. May mắn vì gặp tụi nhỏ, may mắn...

Đã có đồ ăn đầy ắp, Giai Giai và Nhiễm Nhan trở lại với bản tính sợ chết mọi khi, siêng năng chèo thuyền mà không cần ông lão nhắc nhở. Hành trình đi không biết bao lâu đến một ngày Giai Giai thông báo.

"Đã đo được đáy biển, khoảng năm ngàn mét."

Bọn họ đi qua nơi đâu đều đo mực nước biển xuống đáy biển là bao xa, nhưng hầu như sâu quá, Giai Giai không đủ dây để đo, hiện tại đã xác định được thì vui vẻ.

"Chúng ta đi thêm một thời gian, chắc đụng được bãi biển nông, gom thêm một mớ lương thực."

"Ta cũng nghĩ vậy."

"Tiểu Dương cũng muốn lặn."

"Tiểu Dương quá nhỏ, chúng ta lại không có đầy đủ đồ lặn bình oxi, sau này nếu có cơ hội sẽ cho tiểu Dương đi nhé."

"Bao giờ tiểu Dương lớn thì được ạ?"

"Không phải lớn là được, tiểu Dương không thấy chỉ có Giai Giai lặn xuống, còn ông và tiểu Nhiễm thì không lặn đó sao."

"Vì tiểu Nhiễm không biết bơi."

Cứng họng với đứa nhỏ thông minh, cô bỏ cuộc khuyên nhủ, cháu ai người nấy lo đi. Vài ngày sau thì đã đến vùng nước nông, Giai Giai ngụp lặn thu hoạch ốc, tôm, cua, rong biển... Nhiễm Nhan và lão Hải thì sơ chế, phơi khô.

Mọi người làm hơn một tháng, bè đầy ắp không còn chỗ chứa mới chịu đi tiếp. Đúng như lão Hải nói, họ đã nhìn thấy đất liền sau mấy năm lênh đệnh trên biển. Kéo bè lên khỏi bãi cát, mọi người nhìn nhau.

"Hoang vắng quá nhỉ, chẳng lẽ đất liền còn thiên tai nặng hơn chúng ta nghĩ."

"Giai Giai, đi xung quanh đây kiểm tra đi, xem có nơi nào để chúng ta ở lại không."

"Được, mọi người chờ ta, đừng đi đâu."

Giai Giai mở hết tốc độ chạy một vòng trên nền cát vàng ươm. Lão Hải ngồi xuống bè gỗ nghỉ ngơi, đưa tay nắm nắm đám cát.

"Có gì sao lão?"

"Cát này không giống cát bờ biển."

"Chúng ta không phải vừa từ biển lên sao."

"Ta không biết, chỉ là cảm thấy khác lắm, không giống bất kì cát ở vùng biển nào cả."

Hai người không hiểu chỉ có thể ngồi chờ Giai Giai trở về. Hơn ba tiếng sau cô bé quay về từ một hướng khác.

"Bán kính hơn ngàn mét không ai cả, nhưng phía bên phải có một vách núi lớn, bên trong hang động rất nhiều, chỉ là khô cạn không giọt nước."

"Vậy chúng ta kéo bè qua bên đó đi, đỡ hơn là trên cát nóng da cháy thịt này."

"Được."

Kéo kéo cái bè nặng nhọc đến chiều tối mới tới vách đá mà Giai Giai nói, rất cao và dài không thấy cuối, bên dưới có nhiều hang đá mà Giai Giai nói đều bị nước dâng ngập. Nhưng lưng chừng núi đã cũng có vài hang lớn nhỏ, chỉ là người đi thì được, kéo bè lên là không thể.

"Những hang này đều do nước ngầm chảy nhiều năm mà thành, hiện nay nước ngầm khô cạn..."

"Chúng ta ở đâu đây."

Lão Hải nhìn xung quanh, đất liền tình hình ra sao không ai đoán được đến tình trạng nào, hay là đã cải thiện lại.

"Tạm thời ở bên phía kia đi, chắc bè của chúng ta vô lọt."

Chỗ lão chỉ chính là một khe hỏm tạo thành bởi hai vách đá một lớn một nhỏ, trên đầu không có vách đá che nắng che mưa, nhưng ưu điểm là khuất tầm mắt và để lọt chiếc bè của bọn họ không bị người khác nhìn thấy.