Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 77: Kỉ băng hà



Và nhiều lúc con ma tham lam của Nhiễm Nhan nổi lên mà đi chệch hướng quá nhiều, đến tối còn chưa về tới dòng suối, làm cả bọn sợ xanh mặt, vì thể chất của Nhiễm Nhan mà ngủ ngoài trời tuyết lạnh thế này, chắc chắn sáng mai cả đám cũng về Tàu nghỉ dưỡng.

Ngồi co ro sưởi tay trên lửa hơ qua hơ lại, bên tai không ngừng nghe hai đứa nhỏ càm ràm, cả con mèo Béo cũng ngoảng mông với cô.

‘Meo meo.’

"Chỉ chệch hướng chút xíu, không chết được."

"Không lo cho nhà ngươi, ta lo cho bé Béo."

"Xì, nhờ vậy chúng ta đã kiếm được bốn cái ba lô, lần sau có thêm chỗ chứa củi và quả dầu."

"Nguỵ biện, đồ tham tài."

Cô rất muốn lên tiếng vì phải nuôi đám phá của các người, nhưng nhìn nhìn ba cái mặt tròn xị xuống nãy giờ mà ngoan ngoan uống sữa ấm, ăn thịt nướng.

Để tránh sáng mai ngủ dậy bệnh mà phải xông thảo dược cho toàn thân ra mồ hôi, lau khô mới được chui vào ổ chăn ấm, ngủ một giấc thoải mái.

Mọi người đi đi ngừng ngừng liên tục trong ba tháng mới bắt đầu tìm một chỗ được xem như là hợp phong thuỷ dựng lều tuyết, vừa đủ cho ba người ở, đốn cây phơi khô. Một tháng trước khi tuyết rơi, tất cả mọi người chỉ tập trung hái quả dầu trên cây để chiết xuất tinh dầu, gần hết mùa thì nhặt quả khô để đốt.

Ngay cả cành lá phơi khô cô cũng thấy nó che ấm rất tốt, vì lần trước lợp trên mái sân vẫn có thể đi bên dưới. Nên tận dụng ngoài che củi khô còn được chọn lọc những nhánh đẹp lót dưới sàn, cô còn có ý định làm thành áo cho cả gia đình mặc tránh lạnh.

"Ta không phải người rừng, da thú chưa đủ ấm sao, người da thú còn chấp nhận được, người rừng thì tự đi mà làm một mình."

‘Meo meo.’

Không thuyết phục được Giai Giai, cô quay qua bé Đình Đình, chỉ thấy tiểu đồng bọn cười cười làm lơ bỏ qua cô. Ngay cả con mèo ú cũng khinh bỉ ý tưởng của mình.

"Các người thật là, nếu như không có da thú, muốn sống sót vẫn phải biết dùng lá cây để làm áo. Xấu hay sống, các người phải biết nặng nhẹ chớ."

"Vậy hiện tại chúng ta không có da thú sao?"

"Ờ thì có, nhưng ta chỉ muốn cải thiện..."

"Có là được, và bọn ta cũng không thiếu quần áo mặc, không cần cải thiện."

Tiểu Đình còn bổ sung.

"Ổ lót của bé Béo vẫn còn rất nhiều, không cần thay đổi."

Chán nản nhìn những đứa không biết thích nghi hoàn cảnh kia, cô vẫn không từ bỏ ý định mà sàng lọc lại một số nhánh lá đẹp.

Ba tháng làm chuột hamtes tích trữ củi dầu qua đi rất nhanh, mùa tuyết rơi đã đến đúng như mong đợi. Do làm lều nhỏ hơn trước nên Đình Đình và Giai Giai cứ sáu tiếng lại đi ra ngoài thông đường hầm, lỗ thông gió một lần. Cô sau khi bị từ chối ý tưởng áo lá kim của mình thì bị bắt ép chú tâm vào phương pháp sử dụng dầu trái kim. Mỗi ngày chỉ đi ra bên ngoài hai tiếng để trượt tuyết gần khu vực xem như là không bị gò bó và rèn luyện tính năng dẻo dai.

Trời không phụ lòng người có tâm.

"Tiểu Đình, xem xem, ta lại kiếm thêm một cái ba lô, bọn họ chết sớm nhỉ, mới có hai năm đã không trụ nổi."

Giai Giai liếc mắt cái con người vô sỉ trước mắt. Ngày ngày đi ra ngoài hong gió vẫn không quên mục đích kiếm ba lô, nhưng cũng nên công nhận, dù mỗi cái có 10m vuông nhưng cũng trữ thêm cho họ không ít củi lửa.

"Cũng không lớn lắm, một người trưởng thành trong hoàn cảnh khắc nghiệt thì bao nhiêu đó đồ ăn không đủ sống."

Nhắc đến vấn đề này mà Giai Giai cũng phải cười lớn.

"Ha ha ta nhớ cái ba lô thứ mấy mình kiếm được, toàn vàng và đá quý. Chắc hắn ta là người đầu tiên bị loại."

"Cũng đúng, qua tới phó giới thứ tư mà còn nghĩ hiện kim là quan trọng nhất thì ngốc thật."

"Vậy cái ba lô này có gì?"

Nhiễm Nhan nhìn nhìn vào trong.

"Tên này có thông minh hơn, ta thấy củi khô, lá kim và quả dầu nữa này. Xem ra là hết thức ăn mà đi đời."

"Ủa cái quả dầu này giống như bị gặm."

Liếc mắt nhìn qua, quả dầu nhìn bên ngoài rất giống quả thông, nhưng mà thân cây lá kim lại lùn, vòng gỗ to, nhánh cây lại mảnh, lá cây mỏng manh mềm như chỉ tơ, nhưng sức sống vô cùng mãnh liệt, phơi khô vẫn bám chặt không rơi rụng. Quả dầu lúc còn trên cây thì xanh nhỏ, khi rơi xuống sẽ khô và bong ra thành từng chùm theo chiều xoắn ốc rất đẹp.

"Tên này ngốc thật, gì cũng dám ăn, ta kiểm tra rồi, trong hạt khô có độc, ăn vào sẽ gây ảo giác. Nhưng đốt lên thì lại có tác dụng an thần, trợ giúp giấc ngủ."

"Hèn chi mà chúng ta ngủ ngon hơn trước."

"Hạt có độc sao, bé Béo cứ thích ăn làm ta hôm trước cũng mém ăn theo."

Khinh thường mấy đứa háo ăn.

"Không được ăn bậy, vả lại Béo là động vật tiến hoá, càng tiến hoá càng độc, có thể đi theo ăn ké sao hả."

"Ta chỉ nghĩ thôi, định ăn thì Béo giành lại không cho ta tới gần."

Xoa đầu Béo tỏ vẻ khen thưởng.

‘Meo.’

"Nhưng mà trái xanh trên cây thì lại không độc chút nào cả, dầu triết xuất từ nó ta đã thử bỏ vào một ít thức ăn, chống lạnh cũng tốt, nhưng ta thấy như vậy vẫn không phải cách dùng tốt nhất."

Câu chuyện của mọi người tiến triển theo hướng rất bình thường.

"Bỏ vào thức ăn sao?"

Nhiễm Nhan gật gật đầu.

"Đúng, tối qua tiểu Giai ăn súp còn khen ngon mà."

"Nhiễm Nhan, ngươi mang cả đồng đội ta thử nghiệm."

"Hả, ở đây còn có ai ngoài chúng ta, không mang hai đứa ra thử nghiệm, chẳng lẽ tự tưởng tượng ra sao?"

Đình Đình chải lông cho Béo nhìn nhìn hai con người ấu trĩ trước mặt lại cãi nhau vì những chuyện không đâu vào đâu. Hai đứa chuột bạch cứ thử qua thử lại biết bao nhiêu cách pha trộn, cuối cùng khi mùa tuyết thứ ba kết thúc thì thuốc con nhộng pha chế từ thành phần chính là dầu lá kim được ra đời.

Khi dùng sẽ tạo nhiệt lượng từ bên trong cơ thể, giúp tay chân toàn thân ấm áp, nhưng cũng chỉ giữ được trong vòng hai giờ. Và quan trọng là nếu dùng một ngày quá ba viên sẽ sinh ra ảo giác, dùng càng nhiều lâm vào ảo giác càng sâu.

Thể chất của Nhiễm Nhan khi dùng tới viên thứ ba đã bị ảo giác gần nửa ngày, cô cảm nhận cơ thể mình lâng lâng như bay trên mây, cứ đòi đi ra bên ngoài chơi mây. Đến nỗi Giai Giai và Đình Đình phải cột cô vào một chỗ không cho đi ra khỏi nhà lều.

Từ đó cô không được thử nghiệm liều lượng thuốc. Và con nhộng được cấp phép dùng khi mà mọi người đi chệch hướng dòng suối quá xa. Năm nay mọi người có thêm một trò chơi, đó là xe kéo. Đương nhiên là hai người trượt phía trước, một người được ngồi ôm Béo phía sau. Cứ tưởng là đi nhanh hơn, ai ngờ sau vài ngày mọi người nhận ra là quá ham chơi mà đi không được bao xa. Thế là xe trượt được trưng dụng thành xe riêng biệt chở ba lô và mèo Béo ngồi chỏm chệ bên trên ổ lông ấm áp, do hai cô nhóc thay phiên nhau đảm nhận kéo.

Lúc này mọi người mới hết ham vui mà tập trung lên đường. Mùa nắng cả đám trượt ván, thu hoạch ba lô kiếm thêm thu nhập, vui chơi dưới ánh nắng hiếm hoi. Mùa tuyết lại trạch trong lều ủ ấm qua ngày lạnh giá. Thức ăn vơi dần theo từng ngày, nước uống cũng phải tiết kiệm, nếu như không muốn dùng nước suối nấu sôi. May mắn là Nhiễm Nhan nhận thấy dùng dầu tinh khiết sau khi khử độc bỏ vào thức ăn sẽ giúp tăng độ no và làm cơ thể ấm hơn rất nhiều, nên mới còn thức ăn đến nay.

Con nhộng cũng được cải tiến tốt, có khả năng giữ ấm suốt bốn năm tiếng đồng hồ, đến mùa nắng năm thứ sáu cả đám đã gặp được con người đầu tiên.

"Bạch Quang, đã lâu không gặp."

"Nhiễm Nhan, mọi người vẫn tốt chứ, xem ra còn rất vui."

"Ha ha vẫn sống, vẫn sống tốt lắm."

Thế là từ ngày đó gia đình nhỏ của cô thêm một thành viên tham gia vào hành trình trượt tuyết. Dù bị hạn chế không được sử dụng dị năng, nhưng cô vẫn phải công nhận Đoàn phó của Bích lão lão rất có sức dẻo dai.

Bạch Quang nhìn nhìn khuôn viên lều của bọn Nhiễm Nhan được hình thành mà cảm thấy bọn cô thật biết hưởng thụ, thời thiết thế này vẫn quan tâm đủ thứ mọi mặt chu toàn.

"Khuôn viên bọn cô ấm áp thế này có thể trồng thêm cây thì thật đúng là đủ bộ nghỉ dưỡng."

Cả đám nhìn nhìn nhau.