Xuyên Mạt Thế Nhiễm Nhan

Chương 83: Kỉ băng hà



Những ngày nhàm chán trên biển trôi qua thầm lặng đến một ngày chuyển mùa. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy xung quanh dần có những tảng băng kết lại. Dần dần tăng độ cứng lên, cả đám ngồi ven mép bè, canh thời gian thử thử có thể đặt chân xuống thì lập tức đứng dậy lôi chiếc bè khỏi mặt băng. Sợ rằng đợi băng kết thành công sẽ mất toi con thuyền thì lần sau cả đám phải bơi trên con vịt của Giai Giai.

"Chúng ta kéo bè đi sao?"

Giai Giai nhìn nhìn chiếc bè nằm chỏng chơ trên mặt băng.

"Lão Linh, có con nào chạy trên băng được không, chúng ta quên việc này nhỉ?"

Nhìn nhìn con người vô tâm vô phế cười cười trước mắt mình mà Linh Hy có ý nghĩ muốn chọn lại đồng bọn một lần nữa. Lôi hết đám thú trong bộ bài ra nhìn nhìn cô lắc lắc đầu.

"Đi trên băng hơi khó, không giống như tuyết, bám chân không ổn, dễ trượt té."

"Hay dùng con voi của cô đi, chúng ta dùng da thú và cây gỗ làm bốn chiếc dép gỗ cho nó, đi tốc độ chậm chắc không sao, còn hơn là đứng yên một chỗ."

"Cũng được, thử xem sao."

Nhìn con voi đi đi trên băng trơn trượt mà mọi người lo nó ngã oạch xuống đè cái bè. Thử nghiệm xong xuôi, cả đám bắt tay đo đạc bốn chân, bắt đầu làm guốc gỗ cho voi. Chọn con voi là vì nó to lớn, hơi chậm nhưng bù lại có sức bền lâu dài, mặt chân lại phẳng dễ dàng làm guốc gỗ chống trượt trên băng.

Sau mười mấy ngày cải thiện đã hoàn thành một bộ guốc cho voi, kèm theo cả một bộ dự phòng. Nhìn con voi đang dặm dặm chân xuống nền băng mà cả bọn lo sợ băng nứt rơi tõm xuống nước. Lúc đầu đi còn hơi khập khễnh, dần dần quen thuộc thì voi nhà ta rất vui thích với trò trượt trên băng này mà cứ chạy băng băng trên nền. Làm cả bọn ngồi trên bè xanh cả mặt mày, sợ nó trượt té thì cả đám có khi bị quăng cả lên trên trời.

May mắn là cơn kích động qua đi, voi 'nhỏ' đã đi chậm lại, bước chân vững trãi hướng về phía trước. Nhìn khắp nơi qua chiếc kính bảo vệ mắt mà Nhiễm Nhan bắt đầu than thở, vì cô chợt nhớ ra một chuyện.

"Từ ngày bước vào địa phận biển băng, ta đã không còn thu hoạch thêm một cái ba lô nào cả."

Cười trêu ghẹo nhưng Linh Hy cũng may mắn vì tính gian thương của cô.

"Cũng nhờ cả trăm cái ba lô của tiểu Nhiễm mà chúng ta không bị thiếu gỗ, lửa đốt sưởi ấm. Ta nghĩ với một cái ba lô nhỏ xíu thì làm sao dám bước vào biển băng không một ngọn cỏ này."

"Nhiều người cũng nghĩ vậy nên mới có cướp, vả lại cũng xem như một cuộc sàng lọc."

"Ừ đúng nhỉ."

"Đôi lúc ta nghi ngờ mục đích của phó giới lần này không phải là thu hoạch năng lượng."

Linh Hy nhìn nhìn cô như tỏ vẻ không rõ ràng ý tứ Nhiễm Nhan đang nói, Lương Nhâm cũng gật đầu.

"Ta cũng chỉ đoán mà thôi, vì ông ta từng nói khi phó giới nạn hạn hán kết thúc rằng cách tính toán xếp hạng cùng sự khai thác năng lượng không những phụ thuộc vào địa chất, căn nguyên của hành tinh mà còn có cả nhân khí và nhiều yếu tố khác. Nhưng từ lúc chúng ta tới nơi này có ai đã thấy qua dấu vết của vật còn sống hay chưa?"

Nói đến đây thì ai cũng ngẫm lại rồi lắc đầu, với thời tiết như thế này thì ngay cả Chuyển Giả có sự trù bị như họ còn gian nan, thì ai sống được.

"Hoạ may là vi khuẩn, tế bào gì gì đấy."

"Giai Giai nói cũng đúng, nên ta có thu thập mẫu tuyết đọng, tuyết rơi, nước suối các chu kì, nước biển, băng... để mang về cho bên viện nghiên cứu của ông xem thử."

"Chỉ đơn giản là vậy?"

Linh Hy hiểu phần nào nhưng vẫn không xác định.

"Chi tiết hơn thì phải đợi đến được mục đích suy đoán của chúng ta mới biết được."

Sáu tháng biển kết băng của bọn Nhiễm Nhan chính là ngồi trên bè cho voi kéo đi, chán thì kéo nhau xuống trượt băng, đến giờ voi cần nghỉ ngơi thì cả đám thay phiên nhau chui vào lều trên bè ngủ. Hành trình kéo dài trong nhàm chán mãi đến mùa biển băng tan lần hai cả đám đã có được thu hoạch nhỏ khi Lương Nhâm nói câu mà tất cả mọi người đều mong chờ.

"Chính là chỗ này."

Linh Hy điều khiển cá lớn ngừng tại chỗ, con bè gỗ cũ kĩ trôi lập lờ trên mặt biển không có một biểu hiện gì cho thấy nơi này khác lạ hay đặc biệt. Cả đám nằm sấp xuống bè nhìn nhìn xuống biển, vẫn màu xanh trong vắt.

"Nước biển đúng là không quá lạnh."

Nhiễm Nhan cũng thấy Linh Hy nói đúng, nhưng sao đây, lặn xuống?

"Còn lâu mới đến giao mùa nhỉ? Lão đại, anh có thấy gì khác biệt rõ rệt không?"

Lương Nhâm cũng suy ngẫm mà lắc đầu.

"Nơi này có một điểm giao nhau giữa các dòng nước chảy nhiều nhất từ khi chúng ta đi đến nay. Ta nghĩ có nhiều mắt điểm như thế này ở trên biển."

"Nhưng có lẽ thời gian của chúng ta đã không còn nhiều để đi kiếm thêm nữa."

"Đúng, nên ta nghĩ nên dừng lại ở điểm này là ổn."

Điểm này bọn họ đã từng nói qua. Linh Hy cũng muốn hiểu rõ hơn.

"Lương đại ca có thể xác định khoảng chừng bao nhiêu dòng chảy giao nhau không?"

Lương Nhâm lắc đầu.

"Phải xâm nhập xuống sâu mới biết rõ, hiện tại chỉ có thể nhận định, đây là nơi lớn nhất mà chúng ta đã gặp qua."

"Tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ, chúng ta từ từ bàn bạc."

"Được."

Cả đám kiểm kê đồ đạc mà mọi người còn lại, nhìn chung củi lửa dược sưởi ấm phòng lạnh bọn họ còn đủ dùng rất lâu. Nhưng vẫn là vấn đề thức ăn, nếu tiết kiệm chỉ cầm cự được ba năm là tận cùng. Đó là may mắn vơ vét được một mớ từ Bạch Quang.

"Nếu như lúc hết thức ăn mà cần ở lại thêm mọi người hãy dùng cái này."

Linh Hy nhìn Nhiễm Nhan đưa ra một đống chai lọ.

"Cái này là gì?"

"Điều chế từ sâm của ta mang theo, kết hợp lá, rễ và chất dầu của lá kim. Nó có thể đảm bảo đủ chất dinh dưỡng của một người trưởng thành trong một ngày. Chỉ là có một khuyết điểm nhỏ."

"Là gì?"

Cô mở nắp đưa cho Linh Hy một viên ý bảo cô ăn thử, một mùi hương nhẹ thoảng qua khi nắp hộp được mở, tựa như mùi gió nhẹ mang theo vị cỏ non trên cánh đồng mênh mông. Linh Hy ngửi được mùi hương cũng rất tò mò, tin tưởng Nhiễm Nhan bỏ một viên vào miệng. Sắc mặt biến đổi ngay lập tức.

"Đừng nhả ra, phải ngậm từ từ mới biết được."

Linh Hy nghe Nhiễm Nhan nói thì lập tức ngừng hành động mình sắp làm. Qua đi gần một phút viên thuốc đó đã tan hết trong miệng, Linh Hy uống liên tục mấy ly nước mới có thể cất được tiếng nói.

"Nhiễm Nhan, cô hạ độc ta."

"Khuyết điểm chính là mùi vị rất rất chi là khó diễn tả thành lời."

Tốt bụng đưa qua một miếng xí muội cho Linh Hy rồi cất nguyên hủ vào ba lô, đây là thứ quí hiếm, không thể để bên ngoài.

"Lúc đầu ta cũng chỉ dùng dầu triết xuất tạo thử dinh dưỡng dịch cho Đình Đình, có tác dụng thì thử nghiệm dùng kèm cả phần phình ra của rễ lọc lấy tinh bột, và chất xơ từ lá cây tạo viên dinh dưỡng cho Giai Giai. Kế tiếp mới nghĩ đến việc thêm nhân sâm để thay thế khẩu phần dinh dưỡng của con người. Ai dè thành công thật."

"Hương thơm cải thiện được không lẽ mùi vị không tạo ra khác được."

Giai Giai và Đình Đình cười cười trước sự đau khổ của Linh Hy, ít ra có người cùng trãi qua giai đoạn thử nghiệm dược từ Nhiễm Nhan giống bọn họ.

"Ta nói lão Linh chứ, có mùi hương xem như là an ủi rồi, ta nào có nhiều thứ như vậy để cải thiện. Vả lại chỉ cần nhắm mắt nuốt xuống, uống một ngụm nước trôi đi là xong, không phải rất đơn giản sao?"

Linh Hy muốn lật bàn.

"Vậy tại sao cô lại kêu ta ngậm từ từ."

"Hả, không phải cô muốn thể nghiệm khuyết điểm sao, nên là cần ngậm trong miệng để có đủ trãi nghiệm chớ?"

"Nhiễm Nhan, ta giết cô."

"Lão Linh, bình tĩnh, bình tĩnh, có gì có thể từ từ nói mà, đúng không ha ha."

Cả đám ồn ào, quên mất lúc nãy đang bàn bạc chuyện gì, Lương Nhâm từ đầu bè đi lại ngồi xuống cầm cầm nhìn mấy viên thuốc dinh dưỡng tự chế của Nhiễm Nhan.

"Lương Nhâm, sao, có thấy gì không?"

Từ lúc ngừng tại nơi này, suốt hai ngày, Linh Hy cho những con dưới nước, được bao quanh bởi minh hoả của Lương Nhâm lặn xuống biển. Như vậy vừa có minh hoả sưởi ấm vừa có thể giúp Lương Nhâm biết được tình hình bên dưới.

"Sâu nhất chính là con sứa lúc sáng, cảm nhận được áp lực của quá nhiều dòng chảy, nên không tiếp tục đi sâu thêm. Chờ một tháng nữa xem có thay đổi không."

"Được, vậy chúng ta tiếp tục kiểm kê đồ nhỉ?"

"Nhiễm Nhan, cô mà còn lừa ta lần nữa, xem ta có lột da cô không."

Giai Giai và Đình Đình ngồi bên cạnh phụ giúp thì tiện miệng.

"Lần trước cũng nói như vậy."

"Đúng."

"Trẻ nhỏ nói không suy nghĩ, lão Linh, ta hứa không có lần sau."

"Nhiễm..."

"À chưa đưa cho mọi người xem cái này."

"Cái gì?"