[Xuyên Nhanh] Bà Chủ Nhà Vạn Giới

Chương 2: Đen



"Chị Ba, chị không phải vừa mới ly hôn sao? Con nghé có chút tiền mà Hà Hữu Điền cho cũng không đủ để chị mua nhà, càng không nói tiểu Mãn tuổi đều lớn như vậy còn chưa làm nên trò trống gì, cũng không có nơi để đi. Vừa hay căn nhà nhỏ ba tầng em vừa sửa lại kia liền thuộc về chị rồi, chị nhân tiện còn có thể chăm sóc mẹ chúng ta. Đều là người một nhà em cũng không so đo chuyện tiền nong với chị nữa."

Cậu Tư thân ái đem những lời nói trơ trẽn này ba hoa đến mức trôi chảy lại hùng hồn đầy lí lẽ không gì sánh được.

Nhà tổ đến trong miệng ông ta lại trở thành một căn nhà nhỏ ba tầng có cửa riêng sân riêng, trước có sông sau có sườn núi, trên sườn núi còn trồng mười mấy cây đào Đại Cửu Bảo*, cả một ngôi làng tam sinh tam thế thập lí đào hoa**, đó chính là cuộc sống thần tiên, chốn thần tiên.

(*大久保: một loại đào của Nhật Bản

**mười dặm hoa đào)

Vậy sao ông không đến ở? Thần tiên sao ông bỏ đi không làm lại đi làm người buôn thịt lợn?

Ông ta miệng lưỡi dẻo quẹo cũng không thể giấu kín mẹ già Trương Thải Hoa, người phụ nữ thông minh luôn hết mình vì em trai là ông ta lâu dài được, càng không nói đến người từng trải là Hà Tiểu Mãn cô vừa tốt nghiệp đại học vẫn luôn làm công việc tiếp thị rượu ở thành phố D.

Thế nhưng mẹ già mặc dù không tin tưởng cách nói của cậu Tư, nhưng lại không đành lòng để bà ngoại gần đất xa trời đã bị liệt nửa người còn phải nhìn bộ mặt đó của mợ Tư, chỉ đành gắng gượng đồng ý.

Trong nhà ai mà càng hiểu chuyện nhường nhịn thì nhất định là phải chịu thiệt.

Bao nhiêu năm rồi còn không phải như vậy?

Hà Tiểu Mãn suy nghĩ đang bị phân tán bỗng nhiên bị vật kiến trúc mờ mờ ảo ảo và vài cái cây lác đác thưa thớt trước mắt kéo lại, aiya mẹ ơi, đây... đây không phải chính là phần tài sản mà mình vừa mới thừa kế sao?

Nhưng cô rõ ràng vẫn luôn xoay quanh ở một chỗ, làm sao chạy đến nơi cách thôn Hoa Hòe năm dặm rồi? Chẳng lẽ là cô thiên phú dị bẩm thức tỉnh thuấn di thuật?

Vị trí nhà cũ Hà Tiểu Mãn vẫn còn có chút ấn tượng, nhưng mà giới hạn trước khi mười tuổi.

Sau mười tuổi cậu Tư trước là ở bên cạnh trấn Ngõa Diêu mua nhà, sau đó việc kinh doanh cửa hàng thịt càng ngày càng tốt, liền ở trong huyện thành Chung Đài mở chi nhánh, cậu Tư dứt khoát lại ở trong huyện thành đặt mua một căn nhà, chạy đến cùng cậu Hai mở cửa hàng đồ ăn nhanh lắc mình một cái trở thành người nội thành.

Cả nhà đều chuyển đi hết, nhà tổ ở thôn Hoa Hoè liền bỏ không, vì vậy sau mười tuổi ngôi làng nhỏ được bao quanh bởi núi sông bên cạnh trấn Ngoã Diêu này Hà Tiểu Mãn dần dần liền ít khi đặt chân đến.

Nghĩ đến những chuyện phiền toái ở nhà bà ngoại Hà Tiểu Mãn liền cảm thấy đau đầu.

Hình như thời buổi đó nhà ai cũng sinh vài đứa con, nhà nào cũng đều có một đống việc nhà lông gà vỏ tỏi.

Vốn dĩ muốn tùy tiện tìm một nơi ngồi ăn bữa tối, không nghĩ tới lạc đường có thể trực tiếp lạc đến cửa nhà mình, cất đi dao phay bảo vật gia truyền của mình, Hà Tiểu Mãn lấy ra chìa khóa rất nhanh liền mở ra cửa nhà đóng chặt, cô bây giờ ngoài cảm khái một tiếng "Duyên phận a" còn thật tìm không thấy cách biểu đạt nào càng thích hợp hơn.

Mặc dù kế thừa căn "hoa viên biệt thự" này rất phiền toái, nhưng nói chung có thể giải quyết tình trạng khó xử trước mắt của cô là phải ngủ ngoài trời ở nơi hoang dã, phương Bắc mùa đông cả người chỉ mặc một bộ quần áo thể thao loại A ở bên ngoài lạnh cóng cả đêm, đừng nói loại A* cho dù là hàng thật thì cũng chịu không nổi a!

(*hàng giả loại A; có siêu A, hàng A, hàng B, hàng C,...)

Cho dù Hà Tiểu Mãn xác định muốn ở bên ngoài ngồi một đêm như vậy thì đợi đến sáng mai cô cũng chỉ có hai nơi để đi, hoặc là ở nghĩa địa Nam Sơn cố gắng tìm một chỗ chôn, nếu không thì là bệnh viện thị trấn cố gắng tìm một chỗ nằm.

Vì vậy cho dù căn nhà này xuất hiện trùng hợp đến kỳ lạ, trong lòng Hà Tiểu Mãn vẫn rất là vui vẻ, bởi vì hai nơi ở trên cô đều không muốn đi.

Một vòng hàng rào gỗ ngày cả gà thả rông đều ngăn không được bao quanh căn nhà ba tầng liền coi như là tường sân rồi, cánh cổng mở rộng bốn hướng liền ngay cả cửa chính cũng không chuẩn bị, trong sân khắp nơi đều là cỏ khô, bên trong có mấy cây con cây ăn quả đang tranh nhau vươn cao đến hơn mười centimet, chứng tỏ thân phận (cây) thân gỗ cao ngạo bất quần* của mình.

(*群: quần trong quần tụ

孤傲不群: cao ngạo và cô độc, không hòa nhập với người khác)

Hà Tiểu Mãn biết, nếu di dời, cây ăn quả trong sân là có thể yêu cầu nhà đầu tư đền bù ngoài định mức.

Cậu mợ tốt của cô là một đôi tuyệt phối, ra ngoài đều luôn cúi đầu nhìn xuống đường chính là vì không bỏ qua cơ hội nhặt được tiền.

Còn đường nhỏ lát đá giữa sân cũng đều là cỏ dại mọc thành bụi, biết nơi này không có hi vọng di dời nên mợ Tư sớm đã chuyển về căn nhà lúc đầu cậu Tư mua trên trấn, ở quen trong căn nhà sạch sẽ trên trấn rồi, căn nhà đổ nát hắt hơi mạnh hơn chút là sụp ở thôn Hoa Hoè này bà ta một ngày cũng không ở nổi.

Nhưng Hà Tiểu Mãn có thể.

Trong hai năm qua, với tư cách là một nhân viên tiêu thụ cơ sở, thường xuyên đến nhiều điểm phân phối để thực hiện các hoạt động khuyến mại, trừ việc ngủ ngoài trời thì nơi nào cô cũng đã ở qua.

Rất may là căn nhà này điện nước vẫn dùng được, rốt cuộc lúc đó vì tranh giành quyền sở hữu căn nhà tổ này, mợ Tư còn làm bộ làm tịch chuyển về sống hơn một năm.

Căn nhà được cậu Tư sửa chữa lại từ đầu ngược lại rất sạch sẽ, trong phòng vẫn còn mùi của nhà mới, bởi vì không có ai ở mà không có bất kỳ biện pháp sưởi ấm nào, ngoại trừ việc chắn gió bắc như dao thì chẳng cảm thấy ấm bao nhiêu.

Hà Tiểu Mãn giống như tên trộm đột nhập lục loạn khắp phòng, cuối cùng cũng lục thấy một bộ đã giường trong một cái hòm gỗ Lòng Não lớn đặt quá loa trên ghế sofa, sofa mặc dù chật hẹp một chút, nhưng dù sao vẫn ấm ơn một chút so với giường sưởi vẫn luôn không có đốt qua, ngoài ra còn có một ấm siêu tốc trên chiếc bàn trà bằng kính đầy bụi bặm, Hà Tiểu Mãn không dám trực tiếp uống nước, mà đem nước khoáng mình đem theo đổ ra đun sôi rồi uống.

Uống một cốc nước nóng, lại gặm một chút bánh mì, Hà Tiểu Mãn thỏa mãn thở dài một hơi, dùng ấm siêu tốc đun qua nước tự mình mang đến rồi đổ vào hai chai nước khoáng miễn cưỡng coi như túi nước giữ nhiệt, trong chăn lạnh như băng cuối cùng cũng có hơi ấm.

Hà Tiểu Mãn vùi vào trong chăn mền cuộn chặt chính mình, gần như trong nháy mắt liền ngủ say.

Làm nhân viên tiêu thụ lang bạt kỳ hồ* có thể trị khỏi tất cả các loại bệnh kén giường mất ngủ. Hà Tiểu Mãn thật sâu cảm nhận được, mọi tính tình đều là bởi vì chưa có gặp phải sự tàn nhẫn của cuộc sống. Truyện Tiên Hiệp

(*颠沛流离: lang bạt kỳ hồ, sống đầu đường xó chợ nay đây mai đó,...)

Cũng không biết ngủ bao lâu, Hà Tiểu Mãn chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh không ngừng thổi vào cổ mình.

"Thường Cẩn, cô có có phải chưa đóng cửa sổ không a!" Hà Tiểu Mãn như con nhộng tằm loi nhoi trong kén lẩm bầm một tiếng.

Cũng không có ai trả lời cô.

Lúc nói xong câu đó Hà Tiểu Mãn cũng mơ hồ tỉnh lại, đột nhiên nhớ đến đây không phải trấn Ngũ Lang, Thường Cẩn đồng nghiệp kiêm bạn cùng phông của cô cũng không ở cùng cô.

Gió lạnh lại lần nữa mãnh liệt thổi vào cổ cô, Hà Tiểu Mãn giật mình cả người, trong phòng một mảnh đen kịt.

Cô theo bản năng đưa tay mò sang trái, quả nhiên tìm thấy túi đeo vai lớn ở đó, đây là thói quen tốt mà cô tạo thành sau khi thường đi một mình đến những trấn nhỏ huyện thành, đem đồ vật quan trọng của mình đặt ở nơi quen thuộc nhất đưa tay là có thể chạm đến, cho dù ở hoàn cảnh lạ lẫm nào cô cũng luôn có thể tìm thấy đồ mình cần chỉ trong chốc lát.

Cầm túi bách bảo trong tay, lý trí của Hà Tiểu Mãn cũng theo đó bắt đầu dần dần tỉnh táo trở lại.

Tranh cãi trước giường bệnh của bà ngoại, lên trên trấn chuyển nhượng bất động sản, hai người cậu chiếm lợi còn muốn ra vẻ, dì cả thái độ thờ ơ lại bo bo giữ mình, buổi tối sau khi lạc đường lại chạy hơn năm dặm đường...

Cô hiện tại đang ở trong "biệt thự" tại thôn Hoa Hòe mà mình vừa mới thừa kế.

Hà Tiểu Mãn thở dài một hơi, thảo nào lại lạnh như vậy, căn nhà này vốn dĩ chính là không phải nơi để người ở lâu dài.

Hà Tiểu Mãn tiếp tục hít sâu một hơi, lông tơ cả ngời đều dựng đứng hết lên!

Cô nhớ rõ là mình rõ ràng không có tắt đèn, tại sao trong phòng lại tối như vây?