Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 47: Vương gia, Vương phi ôm hài nhi bỏ chạy rồi (17)



Sau khi đi qua, lúc này Hoa Ưu Liên đã ở trước mặt hắn ta: “Ngẩng đầu lên nhìn bổn cung, ngươi tên là gì?”

“Tiểu nữ tên là Hoa Ưu Liên, là thị nữ của Bát vương phi!” Giọng nói của Hoa Ưu Liên dịu dàng như thể có thể chảy ra nước. Nàng ta không phải giả vờ mà đây là do nàng ta đã nuôi thói quen trong nhiều năm.

Hiên Viên Ngọc nâng cằm của Hoa Ưu Liên lên, nhắm mắt lại ngửi hương thơm của nàng ta, đây là một loại hương hoa không thể diễn tả thành lời. Nghe nàng ta nói chuyện giống như gió phất nhẹ qua gò má khiến trong lòng người ta cảm thấy rất thư thái, dễ chịu.

Mộ Dung Vân vừa thấy sự tình phát triển có chút không đúng thì nàng ta lên tiếng ngăn cản: “Thái tử ca ca…”

Hiên Viên Ngọc giơ tay ngăn cản không cho Mộ Dung Vân tiếp tục nói, ánh mắt hắn ta nhìn Hoa Ưu Liên giống như phát hiện ra bảo bối, sau đó dò hỏi: “Ưu Liên có muốn làm trắc phi của bổn cung hay không?”

Hoa Ưu Liên hơi kinh ngạc. Nàng ta ngước mắt nhìn về phía thái tử phi, lúc trước nữ nhân này đã dùng tiền bảo nàng ta đi mê hoặc Bát vương gia.

Nhưng mà Bát vương gia kia thật sự quá khó chơi, bây giờ nàng ta đã nhìn thấy tình yêu trong mắt thái tử. Một bên là thái tử yêu thích nàng ta, một bên là Bát vương gia không thích nàng ta, dù là ai đi nữa thì cũng sẽ chọn người thứ nhất!

Hoa Ưu Liên cụp mắt xuống, sắc mặt dần chuyển thành ửng đỏ: “Liên Nhi bằng lòng!”

“Được!” Trong mắt Hiên Viên Ngọc hiện lên ý cười. Vưu vật như thế này, hắn hận không thể lập tức nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương.

Hắn cũng không quên người này chính là thị nữ của nữ nhân bên cạnh. Hắn nhìn Mộ Dung Tuyết, ánh mắt lại thêm phần chán ghét, giọng điệu không cho từ chối: “Mộ Dung Tuyết, bổn cung mang Hoa Ưu Liên này đi!”

“Chuyện này…” Khuôn mặt của Kim Đản Đản ra vẻ rối rắm, nhưng mà trong lòng lại giống như đang nở hoa, đây chính là điều nàng muốn.

Hiên Viên Ngọc sợ Kim Đản Đản không đồng ý nên lập tức bày ra thân phận thái tử: “Chuyện này cái gì mà chuyện này, bổn cung đường đường là thái tử của một nước muốn một thị nữ thì có gì khó?”

Kim Đản Đản làm ra vẻ bị dọa sợ, lập tức đáp lại: “Vâng, thái tử nói rất có lý, nếu đã như vậy thì về sau Liên Nhi sẽ là người của Thái tử!”

Ánh mắt nàng lập tức liếc nhìn Mộ Dung Vân, tiểu tam nàng ta tự tìm, bây giờ nàng ta cũng nên từ từ hưởng thụ đi!

Mộ Dung Vân hoảng sợ, lập tức lên tiếng ngăn cản: “Không được đâu thái tử ca ca. Nữ nhân này không rõ danh tính, nàng ta làm sao có thể làm trắc phi được chứ?”

Ánh mắt Hiên Viên Ngọc vô cùng lạnh lẽo, có chút tức giận: “Bổn cung thân là thái tử há lại cần nàng khoa tay múa chân chỉ vẻ sao? Mộ Dung Vân, ngày thường nàng hiểu chuyện như thế tại sao hôm nay lại không nói lý như vậy?”

Bị Hiên Viên Ngọc nói như vậy, sắc mặt Mộ Dung Vân vô cùng khó coi, giống như vừa nuốt phải một con ruồi.

Nàng ta dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, đều do nàng ta. Nếu không phải nữ nhân này thì làm sao thái tử ca ca có thể coi trọng con hồ ly tinh kia?

Kim Đản Đản cảm thấy oan ức, nàng vô tội có được không hả? Lúc này, kẻ thù của “muội muội tốt” của nàng không phải là Hoa Ưu Liên sao?

Quý phủ thật loạn, nàng vẫn nên trở về nhà mình thôi!

Nàng cố hết sức đè nén cảm giác muốn cười trên sự đau khổ của người khác ở trong lòng, giả bộ quan tâm nói: “Muội muội, tỷ tỷ phải đi rồi, khi nào có thời gian thì đến Bát vương phủ ngồi một chút nhé!”

Nhìn thấy vẻ mặt sắp phát điên của Mộ Dung Vân, Kim Đản Đản lên tiếng trước: “Muội muội tốt không cần tiễn tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ biết đường!”

Mộ Dung Vân: Ai muốn tiễn ngươi chứ, ta hận không thể giết chết ngươi!

Kim Đản Đản không đợi Mộ Dung Vân trả lời đã rời đi.

Trong lòng nàng cực kỳ thoải mái, cuối cùng cũng coi như là đã giải quyết đống phiền phức này.

Kim Đản Đản vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu mới nghĩ ra: “La la la la la ~ tay trái một tiểu vương gia, tay phải một tiểu Mạch tử, hôn hôn bên trái, ôm ôm bên phải! Thình thịch một tiếng, hai người hợp thành một ~ ~~ “

Hiên Viên Dật đang chuẩn bị ra khỏi phủ để tìm nàng, vừa nghe thấy ca khúc này thì mặt thối, giống như có người nợ hắn mấy trăm vạn.