Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 59: Nhiếp Chính Vương, đừng mà! (2)



Nàng mở đai lưng ra sau đó nhìn một cái, cả người đều ngơ ra, đây là giả!

Nàng hình như là một người phụ nữ!

Nàng sửa sang quần áo lại cho đàng hoàng rồi chạy tới soi gương, trong gương đồng hiện ra một người có nhan sắc yêu nghiệt.

Nhìn thì có lẽ khoảng mười lăm tuổi, nàng đang mặc một bộ quần áo màu đỏ, đôi mắt đào hoa đa tình. Bên mắt trái có một nốt rồi son màu đỏ, ánh mắt nhìn người khác đều giống như đang phóng điện.

Ngũ quan cũng hết sức tinh xảo, môi hơi mở ra, giống như đang mời người ta tới hôn.

Gương mặt này vừa giống nam lại vừa giống nữ, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi, giống như là do hồ ly tinh hóa thành.

Nhìn gương mặt này, cảm giác bản thân còn đứng hình chứ đừng nói đến người khác.

Trong đầu nàng có một đám ký ức lớn ập tới.

Nguyên chủ là Hoa Như Hiên là vương gia nhỏ nhất, Cửu vương gia, nhưng mà người này là nữ nhân.

Mẫu phi của nàng bị người ta hãm hại nên bị giam vào lãnh cung, có điều khi đó bà ấy đã có thai.

Tiên hoàng có ít hoàng tử, công chúa thì nhiều. Mẫu phi vì muốn ra khỏi lãnh cung nên đã truyền ra ngoài rằng bà ấy sinh hạ một hoàng tử, vì thế từ nhỏ Hoa Như Hiên được nuôi dưỡng như một nam tử.

Thế nhưng nàng là một nữ nhân hàng thật giá thật, lại kế thừa nhan sắc tuyệt mỹ của mẫu phi. Có điều từ trong xương cốt nàng vẫn thích nam nhân, vì thế nên người ta đồn đãi nàng là một người đoạn tụ.

Nàng không chỉ thích nam nhân, mê trai mà còn không chung thủy, thích đùa giỡn các loại mỹ nam.

Hôm trước lúc lên triều nàng đã sờ ngực của Nhiếp Chính Vương, vẻ mặt mê trai nói: “Nhiếp Chính Vương, ngài luyện cơ ngực không tệ nha, tới phủ bản vương nói cho ta biết ngài luyện thế nào đi!”

Cả người Nhiếp Chính Vương đằng đằng sát khí hất tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Cút!”

Nhiếp Chính Vương có bệnh thích sạch sẽ, nữ nhân còn chưa được chạm vào hắn vậy mà hắn lại bị một tên ‘nam nhân’ đùa giỡn. Lúc ấy hắn liền muốn giết nàng, nhưng ngại thân phận vương gia của nàng nên đành phải nhịn.

Vì thế hôm nay hắn hãm hại Hoa Như Hiên, đánh ngất nàng rồi đưa tới Bách Hoa Lâu, sau đó tìm một người xấu xí hầu hạ nàng.

Gần đây Hoàng Thượng hạ lệnh nghiêm bắt quan sai phóng túng ban đêm. Nếu như bị bắt bất kể là chức quan gì thì toàn bộ đều bị cách chức tạm thời!

Kim Đản Đản sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ném tiền xuống rồi vội vàng chuẩn bị chạy trốn.

Nàng mới vừa mở cửa thì bên ngoài lầu đã có quan sai lục soát. Nàng bị dọa sợ chạy trở lại, vỗ vỗ ngực nhỏ dồn dập thở dốc.

Một nữ nhân xinh như hoa đi tới, vẻ mặt si mê, giọng nói nũng nịu: “Công tử, tiểu nữ có thể giúp gì cho ngài hay không?”

Kim Đản Đản liếc mắt đánh giá nàng ta một cái, nhìn lớp trang điểm kia thì hai mắt sáng lên.

Nàng đi đến bên gương, cầm đồ trang điểm tô vẽ lên mặt mình. Sau đó nàng bảo nàng ta giúp nàng làm một cái kiểu tóc kiểu nữ, sau lại thay một bộ y phục nữ.

Nàng nhìn nhìn người trong gương, gương mặt vốn xinh đẹp tuyệt mỹ đã bị nàng tô vẽ rất thê thảm, giống như quỷ hù dọa người ta.

Sau đó nàng lại tìm hai cái bánh bao nhét vào ngực, miệng nhỏ bĩu ra, sao ngực nàng lại phẳng như vậy chứ!

Sau khi thu dọn hết thảy mọi thứ nàng mở cửa phòng rồi công khai đi ra ngoài.

Những người quan sai đó nhìn nàng chỉ hơi nhíu mày, cũng không có nhận ra nàng.

Kim Đản Đản rất hưng phấn đi về phía cửa.

Mắt nàng thấy sắp đi được ra ngoài thì lại đụng phải một bức tường thịt ở cửa, mùi hương như cỏ trúc ập vào trước mặt. Nàng mới vừa ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ người tới thì đã bị bức thịt tường kia bực bội đẩy ra, lạnh lùng nói: “Cút!”

Kim Đản Đản bị đẩy té ngã trên đất, nàng ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.

Cả người hắn cho người ta một loại cảm giác cấm dục. Hắn mặc y phục đen như mực, cổ tay áo và cổ áo thêu hoa văn màu vàng, đầu tóc đen nhánh chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc tùy ý búi lại, còn lại vài sợi tóc lười nhác xả ở sau người, có vài sợi rũ ở trước ngực.

Ngũ quan của hắn hoàn mỹ giống như được điêu khắc, cái cằm cương nghị, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp. Đôi mày xếch nhíu lại, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh nhạt mà vô tình nhìn nàng.

Mẹ nó, đây còn không phải là Nhiếp Chính Vương đã hãm hại nàng sao?